XtGem Forum catalog

Đọc truyện ma- Bí Ấn Trong Khác Sạn Thủy Tiên

hư thế nào? Ông Bảy cười bí mật: – Nghề của tôi sao nói với cậu được. Mà cậu này ở đâu đến đây hỏi lung tung vậy. Bà Bảy lên tiếng đỡ A Cón: – Ðây là cậu Tư con cụ An, con ma mà ông đi bắt đó. – Uûa sao bà biết. Bà nhiều chuyện quá rồi đó. Nói bậy họ không để yên bà đâu. A Cón cười to: – Không sao đâu ông Bảy, khách sạn có ma thì ông nói có ma, có gì mà sợ. Cho đáng đời lão ta tranh giành với A Cón này. Nhớ … Hắn phải nhớ lời tôi đã nói … Ðôi mắt của A Cón bỗng long lên sòng sọc đỏ ngầu, hắn vung nắm đấm cái ấm rớt xuống bàn, làm lão Bãy giật bắn cả người. Ông Bảy cất giọng nhỏ nhẹ: – Chuyện gì còn có đó, cậu bình tĩnh lại đi cậu ạ. – Bình tỉnh à! Ông cho tiền tôi hút đi rồi tôi bình tĩnh. Tôi sẽ giết lão ấy có ngày. Ông có đến đó nhớ xem tình hình ma cỏ trong khách sạn vào báo cho tôi biết để tôi liệu. Nhớ chưa? Cãi lời tôi thì không yên. Các ngươi biết chứ. – Dạ! Bà Bảy khúm núm. Mắt A Cón bỗng giật giật. Dáng người ốm o nhưng đôi mắt rất hung dữ. Hắn quờ quạng đi ra khỏi quán ngáp dài từng cơn. Quần áo xốc xếch như anh chàng phu than, vừa đi hắn vừa phun một bãi nước bọt xuống nền gạch nhìn trộm vào ông Bảy một cái mới bước đi thẳng. Bà Bảy vẫn im lặng chờ A Cón khuất dạng, ông quát: – Sao bà chứa cái thứ đó vào nhà. Bà cự nự: – Ông này lạ chưa? Quán nhậu ai vào thì mình bán, không lẽ tôi đuổi hắn được, rồi rượu bán cho ai? – Thứ nghiện xì ke mà uống rượu bao nhiêu. Hình như hắn ta đến đây với mục đích gì đó. Bà Bảy lắc đầu: – Không có chuyện gì đâu? – Sao bà biết. Thế còn lời đe dọa của hắn lúc nãy. – Hắn chỉ nói vậy thôi. Ông cứ làm việc trừ ma quỷ của ông đi. tôi mệt quá rồi. Tránh ra để tôi còn buôn bán. Ông làm khách của tôi đi cả rồi. Thiệt là cái mặt … – Hừ! Nói xong bà Bảy bỏ vào trong nhà. Ông Bảy ngẫm nghĩ rồi đi nhanh ra ngoài không biết đi đâu mà rất vội vả … Thủy Tiên mỉm cười rạng rỡ nhìn Khải Trọng, cô thử chiếc áo cười này đến chiếc áo cưới khác mà chưa vừa ý, dù Khải Trọng thấy cô rất đẹp. Hải Thi sẽ là phụ dâu trong ngày cưới. Ngày mai mới là lễ đính hôn, thử nhanh chiếc áo cuối cùng Thủy Tiên hài lòng nhìn nhìn trong gương, cô thật xinh như nàng tiên. – Ðẹp rồi, xinh lắm Thủy Tiên ạ. Hải Thi lên tiếng cô lặng ngắm Thủy Tiên. Phải nói là cô ấy đẹp, xinh như mộng đôi môi đỏ tươi, gương mặt thanh tú, đang người thon thả, chiếc cổ cao trắng ngần. Khải Trọng không biết nói gì nhưng anh nôn nao lạ. Tình yêu chưa đến với Thủy Tiên nồng nàn, nhưng hình như họ ngầm bảo với nhau rằng là họ là của nhau mãi mãi. Tình yêu chẳng cần nói nhiều lời. Hải Thi cũng thích như thế, cô ao ước người yêu của mình thật trầm lặng nhưng thông minh nhạy bén. Biết bao giờ … Hải Thi mỉm cười với ý nghĩa vừa thoáng qua. Nhưng cô cũng chợt buồn vì số phận nghèo khổ của mình … Hải Thi cố gắng làm việc để vươn lên trong cuộc đời. Cô có quyền mơ mộng … Nhưng cô phải lo cho bản thân mình trước … người yêu thì lúc nào có mà chả được. Hải Thi ao ước cái hạnh phúc của Thủy Tiên. – Gì mà ngẩn người vậy nhỏ? Thủy Tiên gõ nhẹ vào má cô, làm Hải Thi giật mình cười nói: – Tôi ghen với bạn đó. – Hả! Bạn nói gì? – Không nghe rõ à? Tôi ghen với bạn đó. – Ư! Có gì mà phải ghen. Mình chưa thấy vui đâu Hải Thi. – Tại sao? – Bởi vì mình chưa yên chuyện ở khách sạn. Bạn có hứa ở lại đây cùng vợ chồng mình làm ăn không? – Ừ! Hứa. – Chúng ta sẽ cùng nhau vén màn bí mật ở khách sạn mang tên mình nhé. Nghe Thủy Tiên nói Hải Thi cười to: – Hôm nay hết sợ rồi à? Lại còn đòi làm trinh thám, bạn đọc được tiếu thuyết ở đâu vậy. – Mình hết sợ rồi. Bởi anh Khải Trọng ở bên cạnh và các bạn nữa. – Nhưng mà nó chỉ tìm cậu và mình nó nhát. Khải Trọng xem vào: – Thì tôi sẽ ra tay trừ khử cho các cô yên lành mà sông cảnh êm ấm … – Chà! Lại còn hát cải lương nữa. Anh là nghệ sĩ tự bao giờ vậy Khải Trọng. Hải Thi tức cười trước bộ dạng của Khải Trọng. Thỉnh thoảng anh cũng làm cho họ vui đó không phải là tính cách của anh, nhưng nhìn hai cô gái vui như sáo anh cũng thứ tiếu một lần xem sao. Không ngờ Thủy Tiên ngày thường trầm lặng giờ rất nhí nhảnh xinh tươi. Anh chỉ mong có thế. – Xong rồi ta về. Hẹn ngày mai chúng em sẽ đến nghe chị. Quay sang bà chủ tiệm áo cưới họ từ giả và trở về khách sạn Thủy Tiên. Chuẩn bị có lễ đính hôn, từng ngọn đèn chùm được treo lên rực rỡ, khách sạn rộn rịp hơn, người qua kẻ lại. Khách du lịch lẫn khách ở nhà đông hơn ngày thường. Nhân viên khách sạn họ lau chùi phòng ốc, cầu thang nói chuyện ron rả. Ông Tính đi lại trong phòng điều hành hôm nay có vẻ tươm tất hơn, nhìn cách trang hoàng ông tỏ vẻ hài lòng. Gọi một nhân viên đang treo đèn thêm cho dãy hành lang, ông bảo họ: – Anh xem đèn nào hư thì thay giùm tôi nhé. Kể cả những nơi tối, anh gắn thêm đèn ở cầu thang, phòng vệ sinh nữa. – Như vậy hao quá ông chủ. – Anh cứ làm hao tốn tôi chịu hết. Mọi người lau chùi quét vôi lại những chỗ loang lỗ trên tường. Ðền sáng trưng. Ông Tính dự định làm sáng cả khách sạn xem hồn ma còn hoạt động nữa không. Lòng ông nửa tin nửa ngờ. Chuyện quái đản lại cứ xảy ra thường xuyên, làm ông mất ăn mất ngủ. Ðây là lần thứ hai ông sống trong thấp thỏm, kể từ lúc bà cụ An điên loạn phá phách trong nhà. Ông Tính sẽ canh xem hồn ma xuất hiện lúc nào. Hai ngày nay êm lặng, chắc bùa của thầy Bảy hay. Ông cũng ráng tin như thế. Ông Tính đang bàn với Thủy Tiên về chuyện của Thủy Tiên và Khải Trọng. Thủy Tiên đi vào cô thật rạng rỡ làm ông cũng vui lây. – Mấy ngày nay con còn thấy bậy bạ nữa không? – Dạ không … nhưng hình bà nội ngồi vắt vẻo trên lan can sân thượng cứ lởn vởn trong đầu óc con mãi. Hay là nội có điều gì oan ức mà gọi con mãi. Con thấy lòng dạ mình xốn xang. Bà Thủy vuốt tóc con, nhìn vẻ âu sầu trong mắt đen láy. Ðôi mắt ngày xưa bà An thường thơm lên đó. Bà trấn an con: – Con lo vui với hạnh phúc của mình. Chuyện bà nội để cha con lo. Thủy Tiên ngồi chơi một lúc rồi xin phép trở về phòng mình. Thủy Tiên đi ngang qua quầy. Anh Nam nhìn cô gật đầu chào, rồi cắm cúi dọn dẹp các biên lai, đồ đạt chuẩn bị đóng cửa. Các nhân viên khác vẫn còn đi lại. Ðèn sáng choang. Ðứng mười một giờ Nam đứng lên hạ tấm kính ở ngăn thu tiền xuống. Anh bảo cô Lan: Cô làm ơn đến chỗ cô Ly Ly giao các biên lai này giùm tôi, tôi sẽ đóng cửa. Lan đi khỏi. Nam lúi húi đóng cửa phòng thu tiền bỗng anh ghe tiếng lộp cộp vang lên bên cạnh. Ngẩng lên anh giật bắn người, một bà già lụm khụm choàng chiếc khăn nâu cát trầm gần kín khuôn mặt, lụm cụm chống gậy đứng bên anh tự bao giờ. Lúc đầu anh ngỡ là cô Lan chưa đi nên anh hỏi: – Cô chưa đi ư? Ðể tôi kéo cửa cho. Nó hơi rít. Im lặng … Nam quay lại thấy bà lão mang chiếc giỏ bên hông đi tới gần anh hơn. Nam cất tiếng gọi. – Bà ơi! Phòng của bà ở đâu? Không làm thủ tục, không có chìa khóa làm sao vào phòng được. Bà lão im lặng như không nghe đi thẳng lên cầu thang. Nam sợ bà lão lên trên đó sẽ gặp rắc rối nên chạy vội theo gọi: – Bà ơi! Bà làm thủ tục đi rồi nhận phòng. Bà lão không thèm ngoái đầu lại. Nam ú ớ ngã xuống: – Ma … trời ơi … Ma … Mọi người chạy đến vực Nam dậy. Lan ngơ ngác: – Chuyện gì xảy ra vậy? Thu Linh hoảng sợ: – Hình như anh Nam bảo là gặp ma. Làm gì có chuyện ấy, anh Hoàng, Thảo có tin không? – Tôi không tin là trên đời này có ma, Thảo ấp úng. Hoàng cãi lại: – Í anh đừng có nói như vậy. Coi chừng mai mốc ma nhác tơi anh bây giờ. Thảo trề môi: – Trên đời này có nhiều hạng người, người ác, người xấu, người tàn bạo và người hiền, người lành. Anh sợ hạng người nào? Hoàng mỉm cười: – Anh mới lạ? Ðang nói ma sao chuyển qua người. Thảo lắc lắc cái đầu ra vẻ là người hiểu biết. – Tôi nó anh nghe thử xem. Mà thì không hình không dạng … vô hình vô thanh … làm gì được mình mà mình sợ. Tôi cóc sợ. – Vậy anh sợ gì nhất? Thu Linh hỏi gặng. – Tôi chỉ sợ con người ác độc mà thôi. Hoàng nhìn bộ dạng của Thảo anh cười to: – Anh nói sao tôi nghi quá, nếu gặp con ma đứng trước mặt anh, anh làm sao? Thảo liếm môi: – Thì tôi bước tới sờ thử xem nó như thế nào nó mềm, cứng, to, nhỏ ra sao? Bởi vì từ nhỏ đến lớn tôi chỉ nghe mà chưa thấy. – Mọi người cứ đứng đó mà bàn tán. Mau xem Nam tỉnh chưa? Hỏi xem anh ấy gặp phải điều gì mà ngất xỉu như vậy. Khải Trọng nghe tin anh chạy đến thấy kẻ đứng ngồi bàn tán xôn xao. Anh góp lời: – Các anh chị chịu khó đưa anh Nam về phòng của tôi. Chúng ta sẽ tìm hiểu kỹ vụ này, đừng đứng đây nói chuyện không nên. Cả bọn kéo nhau đưa anh Nam về phòng Khải Trọng. Mọi người chăm sóc kỹ, một lác sau anh tỉnh dậy ngơ ngác: – Làm gì mà các anh chị lại ở đây? Tôi đang làm gì? Ơû đâu? Khải Trọng cười cười: – Anh hãy kể lại vì sao anh bị ngất? Nam ngồi dậy kể chầm chậm những điều anh nghe thấy. Lan hỏi vội: – Anh thấy rõ bà cụ lúc nào? – Lúc cô vừa đi khỏi. Tôi còn nghe rõ tiếng gậy gõ lộp cộp. Lúc ấy tôi đang kéo cửa nên ngỡ là cô còn ở đó, và hỏi cô chưa đi à? Nhưng không có tiếng trả lời. Thu Linh nôn nóng: – Rồi sao nữa? Lúc nãy con Lan nó chậm chân thì có lẽ là xỉu cả đôi rồi. Chứ không xỉu …cô đơn … như Nam lúc nãy. Lan đập vào tay bạn: – Nói bậy không hà! Im lặng để cho anh ấy kể tiếp. Khải Trọng ngồi im lặng nghe, Nam hắng giọng kể tiếp, mọi người vây quanh vì hiếu kỳ có, vì sợ sệt có. Họ không muốn về hay sợ không dám về. Nam có vẻ đã lấy lại bình tĩnh anh nhìn quanh làm cho Thảo chột dạ: – Anh tìm cái gì vậy? Bộ ma tới hả? Ðừng nói là anh thấy còn tụi tui không thấy à nghen. Anh Trọng à. Tôi nghĩ chắc có bà cụ nào đi lạc vào đây thôi. Còn bà ấy đi đâu anh thấy không, lối nào? Nam ngập ngừng rồi nói: – Ðúng thì tôi không có sợ ma và cũng không tin là có ma hiện diện trên đời này. Nhưng sự việc vừa xảy ra làm tôi phải suy nghĩ lại. Lúc đầu tôi cũng nghĩ như anh nên chạy theo bà lão và thắc mắc tại sao bà ấy không đăng ký phòng mà lại đi lên cầu thang, tôi hỏi mấy lần mà không nghe trả lời, tôi liền chạy theo chận trước mặt bà ấy xem bà ấy đi đâu để tôi hướng dẫn, nếu tôi đóng cửa thì lấy đâu ra chìa khóa mà vào phòng. Các anh biết bà ấy làm gì không? – Làm gì? Làm gì? Có tiếng hỏi: – Bà ấy trợn mắt nhìn tôi, cái nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống, còn khuôn mặt thì vô cùng gớm ghiếc, chẳng khác nào mụ phù thủy trong truyện thời xưa. Có tiếng cười khúc khích: – Anh có nhìn kỹ không? Nhiều khi bà cụ ở hội hóa trang về thì sao? Rồi tại sao anh ngất? Nam lắc đầu: – Tôi cũng không hiểu vì sao tôi ngất, chỉ biết lúc đó bà ấy im lặng nhìn tôi trừng trừng, cái nhìn thật dễ sợ. Chân tôi rũn xuống và … Anh chị thấy đó … Tôi chẳng còn biết gì nữa, bà ấy đi đâu tôi không biết. Thảo đề nghị: – Hay là ta xem lại có bà cụ nào đêm nay nghĩ lại khách sạn không? Nam ngẫm nghĩ lắc đầu. Anh nhớ cả ngày nay đâu có bà cụ nào mượn phòng hay trả phòng. Họ đến dây đa số là lứa tuổi trung niên, thanh niên, nhưng chưa tin là mình nhớ chính xác nên hỏi lại cô Lan: – Cô Lan có nhớ ngày nay có bà cụ nào đăng ký phòng giống tôi tả không? – Không có. Lan trả lời.Thảo chen vào: – Theo tôi thì anh nên xem lại thần kinh của mình đi. hình như nó có vấn đề rồi. Hàng le lưỡi: – Tôi thì thấy chuyện này giống như thật, anh Nam vẫn bình tĩnh thấy rõ, ta không nên xem là chuyện dị đoan, bởi vì trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra. Thảo vẫn nói cứng nữa đùa nửa thật: – Tôi thì không tin chút nào? Bao giờ tôi thấy tôi mới tin và tôi bắt ma cho các anh xem. Hoàng lắc đầu ngán ngẫm: – Eo ơi, ông ngang quá. Tôi sợ có ngày ông bị nó cho ăn đất sét, lúc ấy đừng gọi tụi này khiêng về nghe cha nội. Thảo nói như định đóng cột: – Không bao …vờ. …. Các cô gái ngồi co rúm lại sợ sệt: – Bây giờ làm sao tụi tui dám về nhà. Lan cười gượng: – Ừ! Ðúng rồi nhìn bộ vợ anh ấy các anh nghĩ xem ma quỷ nó chạy dài. Mọi người đều người khi nhìn thấy Thảo nhăn mặt vì phải lãnh trách nhiệm đưa các cô gái về. Khải Trọng thấy khó cho Thảo nên nói nhanh: – Thôi các cô vào phòng trọ của khách sạn mà ngủ qua đêm. Giờ đã khuya quá rồi về không tiện đâu. Vả lại một mình Thảo mà đưa các cô về nhà chắc tới sáng quá. Quay sang Thảo, anh nói luôn: – Anh không sợ ma chứ gì? Có ngày tôi cần anh đấy, nhớ nếu tôi gọi anh đến ngay nha. Thảo cười vòng tay cung kính: – Xin tuân lệnh đại ca. Lan bỗng lên tiếng: – Anh bênh anh Thảo, hãy để cho anh đưa tụi em về. Ngàn năm một thuở không để tụi em hành ông ấy cho bỏ ghét. – Trời! Tui làm gì mà các cô ghét. Ăn ở gì mà bất công. Mình giúp họ ngược lại … Lạy trời cho ma hốt các cô hết cho rồi. Tôi khỏi phải mệt. Thu Linh đánh vào vai anh một cái đau điếng. – Cái miệng ác nè, tụi này sợ ma lắm đó. Ôi đây lại có ma, tụi tui kỵ anh nói đến từ đó nghe chưa. Có bắt thì bắt một mình anh thôi, đừng có liên lụy người khác. Thu Linh nói một hơi làm Khải Trọng phì cười: – Hèn gì ma nhát toàn là nữ? – Anh nói gì anh trọng … Nam lên tiếng. – Ðâu có, anh có nói gì đâu. Trọng chối dài. Lan nhăn mặt: – Bây giờ làm sao dám ngủ. Chắc đêm nay phải ngủ ngồi ở đây tới sáng thôi các bạn ạ. – Ừ! Bạn nói phải lỡ bà cụ trở lại, em chắc là người ngã trước tiên … Thu Linh sợ hãi nói. Khải Trọng thấy họ lo lắng. Anh suy nghĩ một chút rồi nói: – Chắc không có chuyện gì đâu. Các cô cứ yên tâm. Chúng ta nhớ đừng kể cho ai nghe chuyện này. Ngày mai là ngày vui của cô Hai, ông chủ không muốn gặp rắc rối nên mọi người nên nén lòng để qua rồi chúng ta nói cũng không muộn. – Dạ! Mọi người đồng thanh. Khải Trọng nhìn theo họ, anh mỉm cười. Thì ra trước mặt anh các nhân v cũng có hai phe. Có người tin, người không tin. Ðã khuya anh trằn trọc không ngủ. Câu chuyện ngày càng rắc rối bắt Khải Trọng bước vào cuộc. Nhưng bắt đầu từ đâu thì anh chưa biết. Suy nghĩ miên man anh thiếp đi lúc nào không biết. Trước mắt anh là vầng sáng trắng nó di chuyện đến gần anh, vầng sáng ấy hóa thành những cục thịt tròn có mắt, mũi miệng, nó lăn tròn đến anh. Khai Trọng sợ quá, nhưng chúng cứ lăn tròn quanh anh cười nham nhỡ. Rồi chúng lại hè nhau đẩy anh, kẻ đẩy, người kéo, nó ngồi trên tay, chân, lên bụng … Anh định la lớn, hét to cố vùng vẫy, nhưng tất cả đều nặng trịch. Miệng anh như bị dán cứng. Anh nằm đơ như khúc gỗ. Thế là chúng đẩy anh vùn vụt trên sàn gạch. Anh mở mắt ra sợ cuống cuồng, chắc là đầu mình sẽ vỡ toát ra thôi … Khải Trọng cố lật người sang bên … nhẹ tênh. Ối! Thoát rồi. Tất cả đều biến mất nhanh chóng. – Trời ơi! Ta đang tỉnh hay mơ. Thật hãi hùng khủng khiếp. Khải Trọng lắc lắc cái đầu, hình như cổ anh bi đau. Mồ hôi rỉ ra ước cả áo. Anh rối bời lòng dạ, vừa rồi là thực hay mộng. Anh cố vắt óc ra, nhưng tất cả đều rối bời. Khải Trọng cảm thấy đau đầu. Anh ngồi lặng lẽ trong đêm tối thấy lòng mình đang rối như cuộn tơ vò. Phen này biết gỡ từ đâu? Chương 4 Mọi người dừng tay một chút để nhìn xem cô dâu chú rể bước ra. Họ đẹp đôi thật. Ở khách sạn này họ từng chứng kiến những đôi trai gái nên duyên đến đặt hàng, nhưng hôm nay đôi trai tài gái sắc đó là ông chủ và bà chủ tương lai của mình. Thủy Tiên, Khải Trọng lễ đính hôn của họ gọn gàng. Chú rể hình như đôi mắt trũng sâu, nét mặt bơ phờ. Ðiều đó không giấu được Thủy Tiên và ông Tính. Ông ngẫm nghĩ: – Quái! Thằng Trọng hôm nay sao trong nó hộc hác quá vậy. Trong óc ông thoáng qua: hay là nó lại gặp … Chắc có chuyện gì. Ông Khái Hòa nói nhỏ bên tai làm ông giật mình: – Anh tuyên bố đi anh sui. – Hả? Bà Thủy e ngại khi thấy ông chồng mình như từ cung trăng xuống, liền kéo nhẹ tay ông: – Ông làm cái gì mà như phỗng đá vậy. Có nghe anh Hòa nói không? – Ừ ừ … Tôi nghe rồi … Làm lễ xong rồi mọi người quây quần bên bàn tiệc thật vui vẻ. Thủy Tiên trong chiếc áo dài gấm Thượng Hải thật tha thướt. Cô lén nhìn Khải Trọng. Chờ lúc mọi người đang vui vẻ không để ý, cô hỏi nhỏ: – Sao anh có điều gì buồn ư? Khải Trọng nhướng đôi mắt mệt mỏi cố làm vui: – Ðâu có. Tại anh nôn gặp em nên không ngủ được. Nghe câu nói ngọt ngào của Khải Trọng, Thủy Tiên cười lộ những chiếc răng trắng đều rất duyên dáng. Khải Trọng muốn hồn lên mặt cô, nhưng anh lại nhớ những khuôn mặt tròn vo như quả dừa lại nhảy múa trong óc anh đang nhe miệng cười. Chúng giễu anh, chúng hỏi anh sợ không? Ðể chứng tỏ là mình không sợ có thần kinh thép. Anh bảo không sợ. Thế là chúng cứ nhảy múa. Mắt Khái Trọng như nổ đom đóm. Ðầu óc quay cuồng. Anh nắm chặt mép bàn cho khỏi ngã. Thủy Tiên nhìn mặt anh trắng bệch, cô lo lắng bước đến vịn nhẹ vào tay anh: – Anh sao thế? Có chuyện gì giấu em phải không? – Thủy Tiên, anh hỏi em chuyện này nhé. Em phải nói thật. Thủy Tiên ngạc nhiên: – Chứ em giấu anh chuyện gì? Khải Trọng lắc đầu: – Em đừng hiểu lầm ý anh. Anh muốn hỏi em là sau khi bà nội mất, khách sạn này ai quản lý? – Thì gia đình em chứ ai. – Chỉ có ba mẹ thôi hay còn ai khác? – Chỉ có ba và mẹ. – Còn trước khi nội mất. Ai là người xây dựng nên khách sạn? – Bà nội em. – Còn ai nữa không? – Em không biết, nhưng anh làm gì như hỏi cung em vậy? Khải Trọng gượng cười: – Anh chỉ tìm hiểu vậy thôi. Thủy Tiên không tin: – Nếu chỉ có vậy sao gượng mặt anh trông có vẻ lo lắng. Có phải anh biết chuyện gì xung quanh bà em phải không. Anh có manh mối gì rồi hả? Thủy Tiên mở to đôi mắt hỏi anh một hơi làm anh bối rối: – Chưa anh chưa tìm ra, nhưng anh quyết phải bật mí cho được chuyện lạ ở khách sạn này, em bằng lòng không? Thủy Tiên nép vào ngực anh cô nghe trái tim mình đập dồn dập. …Anh thật đáng yêu … vì mình mà anh mất ngủ, vì mình mà anh trăn trở tìm ra bí mật giúp cô. Thủy Tiên thấy lòng mình sung sướng ấm cúng hơn. Ðúng là cha đã chọn cho cô một tấm chồng xứng đáng. Lần đầu tiên trong đời có nép đầu vào ngực một người đàn ông mà cô tin cậy. Thủy Tiên như thấy trước mắt mình cả trời hạnh phúc đang ùa về. Cô nhắm mắt lại đón nhận nụ hôn thật đằm thắm mà Khải Trọng vừa trao cho. Hôm nay là chủ nhật. Khách sạn tổng vệ sinh quanh các phòng và hành lang. Các nhân viên điều tham gia. Mọi người dọn dẹp bàn ghế, sửa lại màn, giường, chiếu, gối, lau sạch từng góc phòng thật rộn rịp. Mỗi người lo vài ba phòng kể cả tẩy rửa hành lang. Có tiếng Lệ gọi lớn: – Anh Hoàng làm ơn xách giùm em xô nước. – Ừ! Có đây … Hoàng chạy nhanh vào phòng lấy nước. Các cô đang lúi húi dọn dẹp. Bỗng họ nghe đánh huỵch một cái. Cái xo đập xuống nền nhà nghe đánh …bốp nước đổ lênh láng. Hoàng té nằm dài trên vũng nước. Rất đau anh cố đứng dậy. Lệ la lên: – Trời ơi ! mượn có một chút làm đồ tùm lum ướt cả tường rồi. Nén đau anh Hoàng chỉ về phía trước miệng lắp bắp: – Cô nhìn … nhìn kìạ …. Bà lão. Lệ nhìn theo tay anh, cô chỉ thoáng thấy một bóng người vừa biến mất ngay bức tường trước mặt. Lệ không hiểu gì cả lùi lại nhìn rõ nhưng cô chẳng thấy gì cả ngoài bức tường vừa bị đổ nước còn loang lổ nước. Mặt Hoàng trắng bệch. Anh cứ ngồi nhìn bức tường lo sợ, hải hùng. Toàn bộ cảnh ấy xảy ra trong tích tắc. Lại bà cụ, bà đi từ hành lang xướng rồi biến mất ngay trước mặt anh. Lo nhìn bà lão nên Hoàng buông rơi chiếc xô và té nằm dài trên sàn gạch. Vậy bà cụ Nam gặp là có thật . còn bà lão thoát mất cũng có thật. – Trời ơi! Mạ. Ma giữa ban ngày ban mặt mà ma xuất hiện. Không khéo có ngày mình chết oan vì bà ấy. Lệ ngạc nhiên nhìn bộ dạng của Hoàng : – Sao anh không ngồi dậy maè lo dọn dẹp. Ngồi mà ngóng cái gì vậy? – Tôi đau quá, cô làm ơn kéo giùm tôi cái chân xem có bớt không? Lệ nắm chân anh kéo mạnh. Hoàng la hét lên: – Trời ơi! Bộ cô tính bẻ gãy chân tôi à? Cô nuôi tui nổi hôn. – Cái gì mà la om sòm vậy Hoàng? Ông Tính đi tới, ông suýt ngã vì vũng nước trên sàn gạch: – Sao không lau sạch để như thế này mà coi được à? Ông Tính hơi cáu làm cho Lệ và Hoàng chột dạ, nhưng anh nhăn nhó không tài nào đứng lên được: – Thưa ông chủ, không phải tụi con ẩu đâu? Chỉ tại có ma … – Hả? Anh nói cái gì? – Dạ con xách xô nước, bà cụ hiện ra từ trên lầu men xuống. Con nhớ đêm hồi hôm anh Nam con dừng lại, bà ấy đi thẳng vào bức tường này rồi biến mất ngay trước mắt. Và con bị té … chân treo rồi không đứng lên dược, nên chưa dọn dẹp. – Anh nói sao? Một bà cụ … hung dữ? Mặt Ông Tính tái dần hỏi trong hơi thở: – Ðêm rồi bà ấy xuất hiện ở đâu? – Dạ ở phòng thu ngân. – Sao anh không cho tôi biết? – Dạ cậu Trọng không cho chúng con nói với ông và cô Hai. Sợ ông buồn, cậu Trọng bảo để hôm nay rồi báo lại cũng không sao. Bây giờ con tin là ở đây có ma ông ạ. – Hừ! Lão già này trấn ếm cái gì mà ngày càng lộng dã. Ông Tính lẩm bẩm rồi nói to: – Các anh dọn dẹp nhanh lên. Nếu có chuyển gì xảy ra thì báo cho tôi biết ngay chưa. À! mà chân anh có sao không? Nếu đi không được thì cô Lệ mau gọi các cậu … đến giúp đưa anh ấy đi trị bệnh, rồi tôi sẽ







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Câu chuyện bát mì

Câu chuyện bát mìTrong cuộc sống ngày nay, xin đừng quên rằng còn t...

Truyện Ngắn

06:46 - 23/12/2015

Những bóng ma trên đường hoàng hoa thám full audio mp3

Những bóng ma trên đường hoàng hoa thám full audio mp3Từ ngày đi học thêm ngày nào tôi cũng phải đi một ...

Truyện Ma Audio

22:53 - 28/12/2015

Giữ lời..??

Giữ lời..?? Tên cướp trấn lột một chiếc xe đ...

Truyện Cười

20:56 - 26/12/2015

Con gái - Con dâu

Con gái - Con dâu Từ khi có con dâu, con gái thấy có cái gì đó lạ q...

Truyện Ngắn

04:24 - 23/12/2015

Để làm gì chứ?

Để làm gì chứ? Thấy một ông có vẻ ở xa đến ngắm...

Truyện Cười

21:07 - 26/12/2015