nh bảo vệ Hải Thi giùm, còn tôi bảo vệ Thủy Tiên, vừa rồi chúng định bắt cóc Hải Thi đó, anh biết chưa? Hoàng Anh cũng không đùa nữa, anh ngạc nhiên: – Thật sao? Mà này Khải Trọng bọn chúng là ai? – Tôi nghĩ nó có liên quan đến chuyện ma trong khách sạn. Còn chủ mưu thì tôi chưa biết. Việc tôi giao gặp lão Tư thế nào rồi? Hoàng Anh vui mừng trong khóe mắt: – À! Anh nhắc tôi mới nhớ. Lão Tư này đáng nghi lắm, lão tìm gặp một người rất giống ông chủ, nhưng trẻ hơn và tiều tụy hơn. Tôi không biết tên … Thủy Tiên mở to đôi mắt: – Rất giống ba tôi à? – Ðúng vậy. – Anh biết ai không anh Trọng? Thủy Tiên nắm tay của Khải Trọng. Anh hơi gật đầu chăm chú lắng nghe Hoàng Anh kể tiếp: – Ông ta rất hung ác, hình như là một tên nghiện xì ke thì phải và đang rất cần tiền. Tôi nghe loáng đập vỡ … hắn bảo là đập vỡ cái gì đó … bắt cóc … Rồi tống tiền và theo dõi … Nhiều lắm nhưng nói chung là không rõ gì cả. Lão Tư cô biết là ai vậy không cô Thủy Tiên? Thủy Tiên ngập ngừng: – Biết và tôi cũng biết người nghiện xì ke mà anh nói giống ba tôi. Là chú Út của tôi. Chú ấy định làm gì? – Tôi không rõ, bởi vì tôi đứng ở xa, sợ lão Tư thấy sẽ bị lộ. – Ðược rồi anh cứ theo dõi lão Tư nghe chưa? Nhớ là báo ngay … Khải Trọng nó nhanh. Thủy Tiên vẫn ngập ngừng: – Em không tin là chú Út của em lại đòi bắt cóc em. Lúc nhỏ ông ấy thương em nhất mà. Khải Trọng lắc đầu: – Em quá tin người. Lúc nhỏ thương em, bây giờ ông ấy thương tiền và cơn nghiện hành hạ, ông ta thương bản thân ông ta hơn. Anh nghĩ điều gì cũng có thể xảy ra. Nhưng thôi chuyện này mình cứ đề phòng và để ý, đâu có ai làm gì chú Út em đâu. Khải Trọng tỏ vẻ không hài lòng. Thủy Tiên cắn chặt môi cho khỏi bật khóc. Cô nói như vậy là cô còn nghĩ chú Út rất tốt đẹp. Thật sự như mọi người nói thì quả thật hết thuốc trị, Thủy Tiên rất đau lòng. Mới nói, Khải Trọng đã không hiểu còn trách cô, mắt cô bé ươm ướt. Hoàng Anh thấy vậy Hoàng Anh giật giật cánh tay Khải Trọng ra hiệu anh dừng lại là vừa. Khải Trọng hiểu ý, anh vuốt tóc Thủy Tiên: – Vì anh nóng lòng cho công việc của chúng ta, cho anh xin lỗi. Thủy Tiên lắc đầu. Giọt nước mắt lăn nhanh trên má. Cô nép vào ngực anh giấu đi. Hoàng Anh mỉm cười ra hiệu Hải Thi bước đi trả lại không gian yên tĩnh của hai người. Họ ở bên nhau, nhưng mỗi người lại có một ý nghĩ riêng khó mà đoán được. Khải Trọng trở về phòng làm việc của anh. Anh tra chìa khóa vào ổ, đẩy cửa bước vào. Anh khựng lại vì giấy tờ trên bàn vươn vãi. Ðây là phòng kín, anh đã tắt quạt làm gì mà bay xuống đất? Khải Trọng cúi xuống nhặt một tờ hóa đơn … Lạ nhỉ? Ai đã vào đây làm bừa bồn thế này. Hắn có chìa khóa riêng. chỉ cần anh cởi chiếc chìa khòa này và ông Tính … Ông Tính vào dây để làm gì mà không nói với anh. Vả lại dấu vết lục lọi giấy tờ chứng tỏ hắn muốn tìm gì? Chúng vào bằng con đường nào? Anh ngồi xuống chiếc ghế trâm ngâm, đầu óc rối bời. Suy nghĩ rất lâu. Anh kéo nhẹ ngăn kéo ra định lấy gói thuốc. Gói thuốc biến mất anh sờ trúng tấm bìa cứng. Khải Trọng vội kéo ra: bản đề án thiết kế ngôi nhà khách sạn Thủy Tiên sờ sờ trước mắt. Anh mắt Khải Trọng vui mừng, anh lướt nhanh trên mặt giấy. – Chẳng lẽ mình đảng trí? Anh cố nhớ lại. Anh đâu có cất nó vào ngăn kéo, sao lại thế này! Chẳng sao, có là được rồi. Anh tùm tìm cười một mình dò ra từng chỗ. Anh kêu lên: – Lạ chưa những chỗ làm dấu hôm trước biến đâu mất hết rồi. Khải Trọng cố tìm nhưng bản đề án trước mặt anh chẳng nói lên điều gì ngoài những hình vẻ, khung kẽ, chữ ghi rất bình thường. Khải Trọng ngồi thừ người: – Ôi! Người hay ma mà cái gì cũng lạ đời khó hiểu và bí mật. Khải Trọng thấp thỏm trong lòng, anh lo âu vô cùng. Một mảnh giấy bay ra, anh cố nhặc có ghi dòng chữ nghuệch ngoạc chạy dài như đập vào anh: – Hãy dừng lại đi! cái gì không phải cả mi đừng xen vào. Coi chừng thiệt thân. Không có chữ ký, không có chủ ngữ, ngươi thi hành là ai. Chẳng có tên tuổi, câu nói đe dọa chung chung, nhưng anh đọc kỹ một lần nữa anh thấy hình như kẻ lạ mặt đó vào đây lấy bản đề án trao đổi: thôi đúng rồi, có lẽ đây là bản phôtô, còn bản chính … Khải Trọng …à … lên một tiếng. Anh cầm bản đề án thiết kế khách sạn bước ra ngoài. Ðôi môi anh nở nụ cười khó hiểu. Ông Khải Hòa ngôi ở salon nhấp một ly trà nóng lim dim đôi mắt. Bà Hòa mỉm cười: – Ông chờ Khải Trọng phải không? – Ừ! Hôm nay chủ nhật mà nó cũng không về. Bà nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện ông. Bà Hòa đã ngoài năm mươi mà rất trẻ trung, trông bà rất phúc hậu. Ông Khải Hòa cũng thế. Cuộc sống của họ rất viên mãn. Chị có một cửa hàng tạp hóa họ nuôi Khải Trọng ăn học nên người. Và bây giờ lo tương lai cho anh. Sáng sớm ông có ý chờ Trọng về nên ngồi đây là run đùi. Bà Hòa khẽ lên tiếng: – Nhà hàng khách sạn thì hôm nào cũng có khách. Có khi ngày nghỉ lại đông hơn bình thường. Ông cứ gọi sắp nhỏ điện cho nó về mình bàn việc, chứ ở đó chờ rảnh chắc phải tới khuya, mỏi cả lưng đó. Ông Hòa gục gật đầu: – không có, nó đã hẹn với tôi rồi. Thế nào cũng về mà. Bà Hòa bỗng nhìn ông chằm chằm: – Hình như ông có điều gì lo lắng thì phải? – Sao bà biết? – Tôi nhìn thấy trong mắt ông. Bà Hòa đùa với chồng. Tuy già nhưng bà vẫn thường trêu ông như thế mỗi khi thấy ông có điều gì u uẩn khó nói. Bà cố tình làm cho ông vui. – Bà hay thật đó. Không có cái gì mà giấu được bà. – Hư! Ông giấu tôi nhiều chuyện lắm phải không? Ông cười to: – Nói chơi với bà, chứ già rồi … Có gì mà giấu, chuyện hồi xưa giấu để của bà, bây giờ giấu bà để của ai? Ông lại cười ha hả. Nụ cười không chút gọn suy tư. Bỗng ông nghiêm giọng: – Bà có nghe chuyện gì xảy ra ở khách sạn Thủy Tiên không? Bà Hòa tỏ ra ngạc nhiên: – Chuyện gì là chuyện gì … Tôi không hiểu … Ông làm tôi lo quá. Ông Hòa vớ lấy tờ báo của tỉnh, mục đời sống xã hội đưa cho ông xem: …khách sạn bí ẩn in nhiều kỳ của phóng viên HT giấu tên, đây là phóng sự hở ông. Có nghĩa là chuyện ra ở khách sạn được đăng nhiều kỳ. – Ðúng! Và tôi nghĩ đó là khách sạn Thủy Tiên. – Tại sao ông lại nghĩ như vậy? – Bởi vì ở vùng đó nơi Khải Trọng làm việc chỉ có khách sạn này là lớn nhất. – Vậy khách sạn đó chứa hàng lậu hay là khách sạn trá hình mà ông lo. – Ðâu có! Bà đọc xem … Bà Hòa cằn nhằn mang mắt kính vào: – Nói cho người ta nghe cho rồi con biểu đọc mệt ghê … …Khách sạn ma … í cái gì ngộ quá vậy ông? – Bà đọc tiếp đi. – Khách sạn lớn nằm ở bãi biển sau một trái đồi nhỏ. Người ta đồn rằng nơi ấy xuất hiện ma … Ðêm thứ nhất ma nhát cô chủ khách sạn ngất xỉu. Ðêm thứ hai một nhân viên vệ sinh gặp một bà cụ đi tới đi lui rồi biến mất vào tường … Nơi đây có ma hay điều gì bí ẩn chờ đợi thời gian trả lời … – Còn tiếp: – Chào ôi! Chuyện gì lạ quá! Ông Hòa cười với tay lấy nhanh tờ cất vào chiếc bàn bên cạnh: – Lạ lắm phải không bà? Cho nên tôi mới chờ Khải Trọng về để hỏi hư thực thế nào? – Vì vậy mà ôm nữa chứ gì? – Ðúng rồi, tôi còn nghe khách sạn Thủy Tiên mà ông bà sui định cho con và rể trong ngày cưới Thủy Tiên đó. Bà nghĩ sao? Ta có nên khuyên con trai mình điều gì không? Bà Hòa lo lắng rõ trên gương mặt, một bà mẹ suốt đời lo cho con: – Thôi ta bão nó về đây cho nó một cơ sở, với tài học và quản lý của Khải Trọng cần gì phải tranh giành cái khách sạn ấy cho sinh chuyện. – Bà nói phải nên … Tôi cũng có ý nghĩ như bà. Hai ông bà ngồi than thở một lúc. Ðến trưa Khải Trọng vẫn chưa về. Bà Hòa lo bữa ăn trong khi ông Hòa vẫn ngồi yên chờ đợi. Ông đâu biết Khải Trọng đang gặp nhiều rắc rối, anh không thể bỏ về, dù anh vẫn nhớ lời mình đã hứa với cha. Ngày cưới đã đến. Khải Trọng về nhà lo chuẩn bị đám cưới. Tiệc tùng sẽ đãi khách sạn nhà hàng Thủy Tiên. Sáng sớm cô dâu đã chuẩn bị đi trang điểm, Hải Thi chở Thủy Tiên trên chiếc Super Drean 100 màu nâu bóng. Ðường buổi sáng xuống đồi vắng tanh. Hải Thi lái xe rất cừ, khác mọi hôm cô trầm lặng ít nói. Bây giờ là một Hải Thi mạnh mẽ. Thủy Tiên ngôi sau ôm siết cô bạn, gió phần phật tà áo hai người, gió quẹt vào má rát rạt5. chợt phía trước là con đường cát đỏ, một chiếc xe từ ngỏ khác lao ra … Hải Thi thắng két chiếc xe quay nửa vòng. Hai tên đao kinh to cười nham nhở. Ðúng là hai tên hôm bắt cóc Hải Thi. Tên răng vàng gỡ cắp kinh đen ra đeo vào cổ ao, đứng chống nạnh nhìn Hải Thi đang đỡ chiếc xe dậy, cô trả số và leo lên xe rồ máy. Hắn dang tay và chiếc xe của hắn đổ kềng chắn ngang. – Ôi! Chào người đẹp lại gặp cô nữa rồi. Hải Thi không thèm trả lời. Tên kia dựng xe lên. Hắn bước tới đưa tay định sờ vào má Hải Thi. – Em có biết là anh chờ em từ hồi sớm đến giờ không cưng. Ðừng làm kiêu nhà em, rồi anh thương nhiều. Hải Thi gạt tay hắn ra. Cú gạt mạnh của cô làm hắn mất đà. Chợt hắn nhào tới ôm chặt Thủy Tiên kéo ra khỏi xe. Thủy Tiên hoảng hồn ôm ghì chiếc lấy nệm xe. Hai Thi lúng túng cô quay lại không được đành nhảy xuống buông cho chiếc xe ngã xuống nền cát. Cô lao vút tới đá vào hông của tên răng vàng một cái đâu điếng. Hắn buông Thủy Tiên ra. Thủy Tiên la lớn: – Bớ người ta … cướp … cướp … Từ xa có tiếng xe hụ ga. Hai tên hoảng hốt tên kia rú ga. Tên răng vàng chạy vội lên chụp Thủy Tiên. Cô hoảng hốt né sang bên. Hải Thi lao vào đá vút vào lưng hắn một cái làm hắn chúi nhủi … Thủy Tiên vẫn lo lắng. Có người đến. Cả hai tên lao vút, bụi tung mù mịt. Hải Thi cố gắng dựng chiếc xe bị đổ lên. Thủy Tiên vẫn chưa hoàn hồn. Có đứng tần ngần nhìn Hải Thi quên cả việc giúp bản dựng xe lên. Một chiếc xe trờ tới, một chàng thanh niên nhảy xuống đỡ phụ Hải Thi hỏi nhanh: – Hai cô bị té à? Hải Thi lắc đầu nhìn về phía trước: – Có hai tên lưu manh vừa rồi … Anh thanh niên cướp lời: – Chúng định làm gì cô … – Dạ chúng tôi không biết. Thôi cảm ơn hai anh. – Ủa! Hình như cô là Hải Thi phải không? Chàng thanh niên kêu lên. – Cô đi đâu mà bị bọn chúng chận đường? – Anh là … – Là Bạch … Chúng ta đã gặp nhau trên bãi biển. Nhớ chưa? Còn cô đây là … – Thủy Tiên! Em và cô ấy đi công chuyện vừa đến đây thì gặp bọn cướp. Bạch ngạc nhiên: – Gặp cướp sao lúc nãy không la lên cho mọi người cứu. – Có … Bạn em nó la khan tiếng. May mà chúng thấy xem anh chạy đến. Nếu không chưa biết thế nào. – Thủy Tiên cô có sao không? Thủy Tiên gượng cười: – Dạ không sao? – Chúng định cướp xe à? – Không! Hình như chúng định bắt Thủy Tiên. Bạch ngạc nhiên: – Bắt Thủy Tiên? Lạ nhỉ. Bắt người để làm gì? Cô có thấy rõ mặt bọn chúng không? Hải Thi kêu lên: – Em nhớ rồi! Hai tên này bắt em bữa trước. Anh Bạch nói là biết họ phải không? Bạch ngần ngừ: – Ừ! Thì biết mặt … Còn tông tích ở đâu. Tôi không rõ lắm. Chàng thanh niên ngồi trên xe lên tiếng: – Anh nói tụi nào vậy Bạch? – Cái thằng ốm và thằng có răng vàng. – Ối! thằng Ba răng vàng và thằng Năm Mớm. Hai thằng này dữ lắm. Nó là tay anh chị ở đây, hai cô không biết sao? – Nhưng chúng tôi đâu có chọc ghẹo gì chúng. Anh thanh niên lắc đầu: – Tụi nó ngang ngược lắm, thằng Ba răng vàng có ba vợ đấy. Con nào cũng sợ nó như cha … Ðụng vào nó nguy hiểm lắm. Nó để ý ai là quyết bắt cho bằng được. Thủy Tiên co rúm người sợ hãi. Cô tưởng tượng cái thằng cha lúc nãy tướng như hộ pháp bặm trợn, hắn có một lúc ba vợ, còn muốn thêm. Chao ôi! Vào tay hắn thì tiêu đời. Cô níu Hải Thi: – Thôi mình trở về đi Hải Thi. Hải Thi giật mình: – Chết! Ði lẹ lên kẻo trễ. Anh Bạch và anh gì đó ơi, mai mốt em sẽ tím gặp các anh có chuyện cần gấp. Bây giờ em phải đi kẻo trễ công việc của Thủy Tiên không nên. – Thôi các cô đi. Hẹn gặp lại. Thủy Tiên gọi lại: – Khoan các anh đi đâu cho chúng em có giang với, em sợ gặp lại bọn chúng. Anh chàng kia cười hì hì: – Chúng lộng hành nhưng cũng có cơn, không dám đụng đến cô trong ngày nay nữa đâu, cô yên chí! Chúng chạy mất rồi. Thôi chúng ta cùng đi. Hai chiếc chiếc xe cùng lao vụt đi. bỏ lại phía sau đám bụi đỏ tung mù trời. Bạch cười vui vẻ: hai cô đi đâu lâu không? Mấy giờ mới về, chúng tôi sẽ đợi để cho hai cô trở về; kẻo sợ tội nghiệp. Hải Thi lắc lắc bàn tay: – Thôi khỏi làm phiền anh, ám ơn nha. Nói xong Hải Thi cho xe chạy lên trước, rồi dừng lại trước một tiệm uốn tóc trang điểm cho cô. Cô vẫy chào hai anh chàng vừa trờ tới. Hình như trong mắt họ có một chút gì lưu luyến khó khó quên. Mặc dù vừa trải qua cơn kinh hoàng, nhưng Thủy Tiên chỉ cần trang điểm qua cô đã rực rỡ như một bà hoàng. Ai có hiểu sau lớp phấn son ấy là cả bộ mặt lo âu tột cùng. Thủy Tiên như vừa trải qua một giấc mộng kinh hoàng. Cô bần thần uể oải đứng lên quên mất hôm nay là ngày vui nhất của đời mình. Cô gọi điện cho Khải Trọng. Hải Thi mượn máy gọi cho Hoàng Anh xuống chân đồi rước họ …. Cuối cùng Hải Thi va Thủy Tiên cũng về đến nhà bình yên. Cô dâu thật lộng lẫy kiêu sa. Cô đi vội vào phòng riêng, không dám kể chuyện vừa rồi cho cha nghe, sợ ông Tính lo lắng và tức giận. Bà Thủy thật đẹp và sang trọng trong chiếc áo dài Thượng Hải màu lông két. Bà đón khách và mời họ dự tiệc. Xong xuôi bà chợt thấy Thủy Tiên chưa ra nên tìm đến phòng của Thủy Tiên ở tầng hai của khách sạn, vừa đặt chân lên bậc thang đầu tiên. Bà bỗng thấy trước mặt mình bà cụ An đang sừng sững đứng trước mặt ở sát bức tường phía trên. Hốt hoảng bà Thủy đứng sững lại. Bà cất tiếng gọi: – Trời ơi! Mẹ ơi … mẹ còn sống … bà cụ đứng yên nhìn bà Thủy một chút rồi mấp máy, từ từ giơ bàn tay xương xẩu đầy móng vuốt chụp tới. Khuôn mặt biến dạng đi, méo mó cười ngất và định nhào tới định chụp bà Thủy, anh mắt long lên sòng sọc thật ghê sợ. Bà Thủy gọi thất thanh: – Mẹ, mẹ ơi … đừng … đừng … Bà lùi dựa vào tường và đổ gục xuống đất nằm im. Nghe tiếng hét mọi người chạy đến đỡ bà dậy. Chân tay bà lạnh ngắt. Thủy Tiên vội chạy đến. Cô bật khóc: – Mẹ ơi! Mẹ có sao không? Trời ơi mẹ làm sao như thế này? Cô xô mọi người dạt ra. Nắm lấy tay mẹ xoa dầu. Bàn tay lạnh ngắt vẫn chưa nhúc nhích. Có người cho hay ông Tính chạy vội lên hớt hơ hớt hải: – Bà ơi! Bà có sao không? Ông Tính sờ thấy tim bà đập rất yếu. Sợ hãi ông gọi mấy nhân viên nam: – Các anh mau giúp tôi một tay đưa bà ấy xuống dưới. Lấy xe đưa vào bệnh viện ngay giùm tôi. Hải Thi cháu làm ơn … Thủy Tiên hét lên: – Cha để con đi theo mẹ. Ông Tính chạy tới rồi đi lui như gà mắt đẻ: – Khi không rồi bệnh bất tử: – Dạ thưa ông chủ khách đến rất đông. Thủy Tiên chạy theo mẹ. Cô mang cả áo sống của cô dâu chạy định chạy đi. ông Tính gọi với theo: – Không được đi, Thủy Tiên phải lo khách khứa chứ. Mau giữ cô ấy lại các cháu. Ly Ly chạy theo Thủy Tiên năn nỉ cô ở lại. Ông Tính quýnh lên: – Ðáng lẽ ta phải lo cho bà ấy. Bây giờ ta phải ở nhà lo chuyện cưới xin. Thiệt là khổ vô cùng. Con cố gắng ở lại, cha sẽ nhờ Hải Thi lo cho bà ấy. Xong việc mình sẽ vào lo cho mẹ con. Ráng đi con. Thủy Tiên quẹt ngang nước mắt. Cô chần chừ rồi cùng Ly Ly vào phòng trang điểm chuẩn bị lại cho buổi lễ bắt đầu. Hải Thi đưa bà Thủy vào bệnh viện. Ðược chăm sóc khá chu đáo, một lúc sau bà tỉnh dậy, Hải Thi bên cạnh, đôi mắt bà Thủy vừa mở ra là bắt gặp ngay Hải Thi ngôi trên giường đang xem từng giọt dịch truyền nhỏ xuống đều đều. Bà ngạc nhiên: – Hải Thi sao cháu ở đây? Bà nhìn quanh quất rồi định ngồi dậy, nhưng ngóc lên không nổi: – Ðây là đâu vậy Hải Thi? Thủy Tiên và ông Tính đâu rồi cháu? Hải Thi lễ phép, nhẹ nhàng cô giải thích: – Bác ơi! Bác đang ở bệnh viện. Vừa rồi bác bị bệnh bác không nhớ à! Bác bị ngất, bệnh rất nặng bác sĩ vừa mới khám xong. Chợt bà Thủy rên rỉ: – Ối! Mẹ ta, mẹ chồng ta … Hải Thi ngạc nhiên: – Bác vừa nói gì? – Ta gặp lại mẹ chồng ta. Bà ấy khác xưa, bà ấy rất hung dữ. Hải Thi sợ bà bị bệnh nên nói nhảm, cô gọi chừng: – Bác ơi! Bác có sao không? Bà Thúy cất giọng đều đều: – Không sao! Bác nhớ rồi. Lúc nãy bác lên lầu gọi Thủy Tiên vừa đến cầu thang, bác gặp bà cụ đứng sừng sững trước mắt. Bác còn gọi … mẹ …. mẹ. Bà ấy chẳng những không vui mà còn biến thành mặt quỷ định chụp lấy bác. Bác sợ quá lùi lại và vấp tế. Hải Thi thấy bà Thủy đã tỉnh lại cô mừng rỡ hỏi nhanh: – Bác thấy mình khỏe chưa? – Khỏe, cháu tranh thủ xin cho bác về. Bỏ khách khứa và Thủy Tiên ở nhà không ai lo cho nó, bác tội cho nó quá. Chắc nó không vui. Tội nghiệp. Hải Thi cười mỉm: – Lúc nãy bác ngất, ông chủ và cô Thủy Tiên đòi đi theo. Khách khứa đến đông đủ nên … Bà Thủy hối thúc: – Cháu đi xin giùm bác sĩ nhanh đi cháu. – Dạ! Bác sĩ vào khám cho bà Thủy, ông cười: – Ổn rồi, nhưng phải chờ hết chai dịch truyền này mới được về. Bà Thủy van xin: – Dạ hôm nay là đám cưới của con gái tôi, xin bác sĩ cho tôi về. Xong việc tôi trở lại ngay. – Không được. Bà Thủy lại năng nỉ, cuối cùng bác sĩ cũng cho về. … Bà Thủy bước vào nhà cùng Hải Thi, mọi người vui vẻ mừng bà vừa tai qua nạn khỏi. Thủy Tiên nghe mẹ về cô mừng rỡ bỏ Ly Ly chạy xuống. Ðến thang lầu cô đứng khựng lại không vấp phải cái gì. Thủy Tiên hết hồn nhìn thấy một vật lạ đen tròn lăn qua chân cô làm cô nhảy dựng hét lên. Vật đen đen đó nhìn cô bằng đôi mắt sáng quắc. Thủy Tiên nghe như tiếng trẻ con khóc. Một lần nữa cô rú lên, Ly Ly chạy đến. Thủy Tiên chụp lấy cô lắp bắp: – Ly Ly … Mạ. Ma … Kìa …Ánh mắt màu xanh sáng quắc vẫn nhìn hai cô chủ thế. Ly Ly nhìn kỹ nó cất tiếng meo meo, cô phá lên cười: – Ối! Con mèo mun chị à? Thủy Tiên bẽn lẽn. Cô thấy mình quá ư là nhá, hình như ở đâu cô cũng thấy ma quỷ xuất hiện. Thủy Tiên nắm chặt tay Ly Ly đi xuống. Ánh mắt vẫn không rời chú mèo, Thủy Tiên cảm thấy buồn. Hôm nay là ngay vui của cô mà sao toàn là chuyện xui xẻo không đâu. Thủy Tiên mong sao ngày hôm nay trôi qua thật nhanh. Cô bỗng ao ước gặp ngay Khải Trọng. Bên ngoài mặt trời đã lên giữa ngọn đồi từ lâu. Ðám cưới Thủy Tiên vừa xong. Mọi người mới hay chuyện bà Thủy bị ma nhát trong ngày vui ấy. Ông Tính càng lo lắng và kinh hoàng hơn. Ông đâm ra sợ sệt đủ thứ. Chưa xong chuyện này, chuyện khác xảy ra. Tin Thủy Tiên xuýt bị bắt cóc trong ngày vui càng làm ông rầu rĩ hơn. Vợ chồng Thủy Tiên mất vui vì nhiều liên tiếp. Ông gọi Khải Trọng đến bàn công việc: – Ngày mai cha sẽ làm giấy tờ trao khách sạn này lại cho hai con. Nhưng còn nhiều việc xảy ra, nên cha sẽ giúp con ổn định, bao giờ chấm dứt chuyện ma thì cha mới yên lòng. Khải Trọng rật đầu, trán anh hơi nhăn lại: – Ðể cha phiền lòng chúng con thật có tội. Ông Tính xua tay cười: – Không! Con ráng bắt hết bọn ma quái thì cha sẽ vui ngay mà. – Con sẽ cố gắng. – Cha có biết bọn nào định bắt cóc Thủy Tiên không? – Không. – Con nghe nói là do bọn ba răng vàng và Năm mớm tổ chức. – Nhưng cha đâu quen hay làm gì đụng độ mấy thằng đó. – Cha thử nghĩ xem nó là đàn em của ai? – Cha không rành lắm. Con hãy điều tra xem bọn nào, chủ mưu là ai, cha không sợ Chúng dâu. – Việc này đã có Hồng Anh, Hải Thi nói rọ. – Cha thấy hình như nhắm vào vào vợ chồng con thì phải. – Không riêng gì con mà mọi chuyện xảy ra điều xoay quanh cái khách sạn? nơi bí ẩn này. – Sao con gọi là khách sạn bí ẩn? – Ðây không phải là con gọi mà là lợi của một bài báo đã gọi như thế, và ngay cả việc chọn xây một nơi tách biệt như thế này. Nó cũng …bí ẩn … rồi phải không cha. Nhưng con nghĩ bên trong nó là cả một kho bí mật mà cha con ta phải khám phá. Ông Tính gật gù: – Con nói chí phải, vậy mà trước giờ cha có thấy gì đâu. Cha chỉ nghĩ đơn giản bà con thích xây ở chỗ này nên việc nó tọa lạc ở đây cũng bình thường thôi. Khải Trọng đứng lên đi tới bên cửa sổ, anh nhìn ra ngoài. Khung cảnh trời nước mênh mông hiện ra trước mắt, anh quay lại bên cho vợ: – Cha có biết vì sao chú Cón tranh giành với cha ngôi khách sạn này không? – Vì nó muốn được nhiều tiền, kinh doanh khách sạn nó sẽ giàu to, nhưng cái gì vào tay nó cũng tiêu ra tro, nên cha chỉ giữ lại thôi chứ không có ý tranh giành. Khải Trọng nheo nheo đôi mắt: – Biệt thự và khách sạn cũng như nhau về giá trị. Chú Cón vẫn quyết không buôn rơi cái khách sạn này chứng tỏ chú ấy biết khách sạn này có những điều bí ẩn sẽ khai thác được mà cha chưa thấy. Ông Tính ngồi im lặng. Chẳng lẽ lời Khải Trọng là đúng. Từ bấy lâu chú Cón tranh giành quyết liệt là vì lý do gì? Chỉ có lợi thôi ư? Ðúng rồi! Chắc là chú Cón biết được bí ẩn của khách sạn. Ông ngồi thừ người ra. Nếu thật sự như thì ta phải làm sao? Phải bằng mọi cách khám phá cái bí mật tiềm ẩn đâu đây. Ma! Ma! Hình ảnh ma quái cứ lớn vởn trong đầu ông. Không thể, không thể có ma ở giữa thời đại văn minh này. Ông không tin. Vậy mà vừa rồi bà Thủy lại thấy mẹ chồng mình đứng ngay trước mặt. Chao ôi! Chẳng lẽ đầu óc họ bị làm sao? Nhưng quá nhiều người bị bà cụ nhát. Ông cứ ngồi im mà nghe đầu óc mình rối rắm, không hay rằng Khải Trọng đã đứng lên đi ra ngo