Đọc truyện ma- Bí Ấn Trong Khác Sạn Thủy Tiên

tới vợ con. Ai cho bà biết chuyện này. – Thằng Tiểu Phong. Nó cũng bị đòn nhừ tử. Chú ấy mất hết tính người rồi. – A Phong đâu? Nó đâu? Ông hỏi gấp gáp. Bà Thủy như chờ cơ hội gọi lớn: – Phong à ra đây, bác bảo con? Có tiếng dạ thật nhỏ. Cậu bé gầy gò mười sáu mười bảy tuổi mà như đứa bé mười ba. Phong lớn không nổi vì cha mẹ mình. Ông Tính nhìn cháu mà rơi nước mắt. Cháu lại đây. Học hành thế nào rồi con? Ngồi xuống kế bác rồi kể cho bác nghe nào. Từ lúc nội con mất đến nay, cha mẹ con làm gì? A Phong xoa xoa hai bàn tay vào nhau: – Nội mất, em con chết, mẹ buồn đi tìm vui trong men rượu. Cha con mê một ả buôn lậu á p phiện. Lúc có tiền ả rũ ba con hồn vốn mua bán. Lúc ba con nghiện bả đá đít … Thế rồi biệt thự nội cho ra đi trước khi con thấy mặt, gia tài ngoại để lại cho mẹ con, hai người phá nát trong một năm. Con phải về sống với mẹ trong căn nhà nhỏ. Và mới hôm kia … Ông ấy ghiền thuốc … đã đánh mẹ con ngất xỉu, nhà bán, con nói ông ấy đuổi con đi. buồn quá hôm qua con định lũi ra xe cho chết quách cho rồi. – Í sao con lại nghĩ bậy vậy? Ông Tính hoảng hốt. – May mà lúc con đi thất thêu con gặp bác Hai. Nếu không chắt con theo nội rồi. A Phong mím chặt đôi môi để không bật khóc. – Con cứ đến đây bác đâu có đối xử tệ với cha mẹ con đâu! – Nhưng cha con đối với bác quá ư là tệ. Bác không biết sao? Bác không ghét giận con sao? – Không tạo là giận thằng cha vô liêm sĩ của con thôi, chứ con có tội tình gì. Thật tội nghiệp, cha làm con khổ bà thấy chưa? – Dạ! Bác ơi bác tốt quá. A Phong chớp nhanh đôi mắt, cậu bé như cảm thấy có lỗi cứ cúi đầu thật thấp. – Ừ! Còn mẹ con ai lo? Ðang như thế nào? Cậu bé lắc đầu: – Con không biết. Mấy bữa nay ai lo cho mẹ, vì con không có tiền. Vả lại ở nhà con có mấy người đến siết nợ, họ hăm he nếu không trả sẽ bắt con để trừ nợ đó bác. – Bắt con trừ nợ? Nợ gì? Ông Tính ngạc nhiên. Họ là ai con biết không? Phong lắc đầu: – Con không biết! Nhưng họ rất hung dữ. Chắc ba con không thoát khỏi tay của họ đâu. Vì ông ấy nợ họ. Nợ nần nhiều lắm! Bà Thủy gạn hỏi thêm: – Bây giờ ba con ở đâu? Con có biết không? – Dạ! Ông ấy đồng ý cho họ bắt con để trừ nợ và cả ngôi nhà còn lại … con nghe thấy nên vội bỏ đi … Ba con chắc qua nhà cô Ba. Ông Tính giận run: – Hừ! Nó lại định vạ lây đến cô Ba. Cái thằng ác ôn vì nó mà táng gia bại sản. Nó hại người đến bao giờ nữa. Thôi con cứ ở đây rồi bác lo cho … Con dẫn bác xem mấy thằng định bắt cóc con để … – Dạ! Cậu bé đạp lí nhí. – Nhưng bác thật sự không ghét con chứ? – Tại sao con hỏi như vậy? Chẳng lẽ bác xấu lắm hả? A Phong vội ôm chồm lấy bà Thủy: – Con sợ bác biết sự thật bác sẽ không còn thương yêu con nữa. Nhưng để trong lòng thì con sợ sau này biết bác càng ghét. bà Thủy cảm thấy cay cay mắt. Thật ra bà rất yêu thương A Phong lúc nhỏ. Bà vỗ đầu nó nhè nhẹ an ủi: – Nào! Chuyện gì con cứ nói với bác không trách con đâu? – Bác ơi! Bà nội chết là do ba con đầu độc đó. Bà ăn cái bánh mà mẹ con mang qua hôm ấy. Ba giành lại khách sạn của bác đó … ông Tính đứng sững một giây, tay ông nắm chặt mép bàn, ông run run … Rồi từ từ ngã quỵ xuống nằm sấp trên ban bất tỉnh. Bà Thủy, A Phong hết hồn vội đỡ ông dậy. Hai mắt ông nhắm ghiền. A Phong đứng cúi đầu im lặng: …Phải chi mình đừng nói … Thủy Tiên vội theo Khải Trọng. Anh dắt cô đi lên từng bậc thang. Thủy Tiên năn nỉ: – Hay là mình trở xuống đi anh. Em rờn rợn thế nào ấy. Trọng vẫn kéo Thủy Tiên đi nhanh, anh cười chọc cô: – Em sao nhát quá hà. Có gì anh chịu trách nhiệm hết. – Em xỉu anh chịu trách nhiệm được à? Vào tới dãy hành lang hun hút vắng tanh, Thủy Tiên càng sợ, cô run bần bật. Tiếng bước chân của hai người mà Thủy Tiên ngỡ là ai bước sau lưng, cô không dám đi trước. Trọng đứng lại định nhường cho cô bước lên. Cô lại níu chặt tay anh đứng lại. Trọng hối: – Em đi trước đi. Thủy Tiên càng bám chặt tay anh không rời: – Anh đi trước đi. Trọng cười: – Thiệt tình, vậy em đi sau há. Thủy Tiên lại vượt lên: – Em không dám. Trọng tức mình, đứng lại: – Trời! Ði trước cũng sợ đi sau cũng sợ. Vậy làm sao? – Em sợ lắm. Anh ơi trở xuống đi. Trọng nắm bàn tay lạnh ngắt của vợ, anh biết Thủy Tiên sợ, nhưng anh đã quyết: – Anh quyết rồi đêm nay anh phải bắt tại trận. Xem ma có dám nhát anh không? Thủy Tiên đi nhanh theo ngang anh: – Ma không nhát người lì lợm …bóng vía nặng như đá … của anh đâu, mà sẽnhát em anh biết chưa. Chỉ một mình em thấy thôi. Thủy Tiên cố nói để Trọng đổi ý, nhưng anh chẳng thèm nghe và đi nhanh hơn. – Ði mau lên, nếu không anh bỏ lại ma bắt ráng chịu. Thủy Tiên nghe Khải Trọng nói thế, hồn vía cô đã mất tiêu, hoảng quá cô chạy riết theo anh. Khách sạn vắng hoe im ắng đến rợn người. Thủy Tiên nghe có tiếng mở cửa ở một căn phòng rất khẽ. Cô nhảy lùi lại la lớn: – Anh Trọng coi kìa! Cánh cửa mở nhìn kỹ còn lúc lắc. Trọng lấy làm lạ anh nhìn vào căn phòng vắng hoe. Thủy Tiên sợ hãi kéo anh lại: – Anh đừng đi … Em sợ lắm … Khải Trọng nhìn sắc mặt biến đổi của Thủy Tiên anh vội an ủi: – Em đừng sợ. Theo anh nhanh lên. Bỗng cánh cửa khép kín lại. Tất cả lại yên lặng như cũ. Hình như có tiếng kêu nho nhỏ, tiếng rên ừ ừ trong phòng. Thủy Tiên đứng muốn không nổi. Cô run bần bật năn nỉ van xin Trọng: – Anh ơi! Trở xuống đi còn kịp mà. Trọng nói lớn: – Em có muốn xuống anh đưa xuống và anh sẽ ở lại đây một mình. Thủy Tiên sa sầm nét mặt: – Một mình nguy hiểm lắm! – Nếu sợ một mình anh gặp nguy hiểm, em hãy ở lại với anh. Dũng cảm lên em. Thủy Tiên không nói gì. Cô siết chặt tay anh. Trọng mở cửa căn phòng. Cả hai cùng vào. Khung cảnh trong phòng trọ rất hữu tình. Những tấm rèm màu xanh nhẹ mát, may rất khéo hơi phất phơ trong gió. Thủy Tiên bảo anh đóng cửa. Trọng cười: – Anh muốn thấy ma đung đưa ở cửa sổ mà. Khải Trọng vừa nói, vừa khép sơ cửa sổ lại, rồi cả hai ngồi ở salon nói chuyện. Trọng cười: – Không ngờ vợ anh chúa sợ ma. – Anh mới biết hả? Em đã nói với anh từ lâu rồi ai mà giấu. Anh kỳ ghê. Khải Trọng nhìn vợ âu yếm tìm cách trêu cô: – Em thua xa Hải Thi. Cô ấy giỏi lắm đó. Thủy Tiên phụng phịu: – – Ghét ghê! Lại khen người khác trước mặt em à? Sao anh không rũ cô ấy đi theo, ở đó khen hoài. – Em không ghen à! Cứ xúi bậy hoài. Thủy Tiên đập vào tay anh một cái thật đau: – Nói nhảm nè. Chợt cô nắm tay anh lên xem đồng hồ: – Anh ơi chín giờ rồi. Mình đi nghỉ đi. – Ừ! Chờ chút nữa đi cưng. – Chờ ai? – Chờ …! Trọng định nói ma nhưng sợ Thủy Tiên đòi trở về nên nói lãng đi: – Chờ mấy người bạn, họ hẹn lên đây chơi. Thủy Tiên vẫn chưa buồn ngủ. Cô ngồi gác tréo chân lên nhìn lơ đảng cuối phòng. Cánh cửa phòng tắm từ từ mở ra, y như có người đẩy cảnh cửa. Thủy Tiên hốt hoảng để chân xuống. Cánh cửa lại từ từ khép lại. Cô hốt hoảng không dám nhút nhích khều Khải Trọng chỉ cho anh thấy. Khải Trọng bật dậy đến bên phòng tắm nhìn vào chẳng có ai. Anh đi lòng vòng lẫm bẫm: – Quái lạ! Cái gì thế ta? Thủy Tiên chờ anh ngồi xuống cô nói: – Em cũng ráng liều với anh một đêm. Trọng Trêu: – Liều với con ma chứ! – Ôi anh đừng có nhắc linh lắm đó. Nhắc là có hoài hà. Trọng khóa cửa phòng thật chặt. Hai người vẫn ngồi đó. Ðèn vẫn sáng. Cánh cửa phòng lại bật mở như có người từ bên ngoài kéo ra. Trong quá ngạc nhiên anh hỏi: – Ai đó? – Coi chừng là bạn anh đó? Trọng ngẫm nghĩ cửa tại sao đã đóng mà lại tự mở được. Lạ quá! Trọng bước đến bên cạnh cửa. Anh sờ thử cánh cửa chẳng thấy gì. Một chốc sau cánh cửa phòng lại bật mở trước đôi mắt sững sờ của Thủy Tiên. Cô thấy anh rất gan dạ. Cô bước theo anh. Trọng hỏi lớn: – Ai đó? Không có tiếng trả lời. Anh lại bước vào phòng tắm xem lại một lần nữa. Anh rà soát cảnh cửa từ trên xuống, trong ra ngoài … – A! đây rồi. Khải Trọng reo lên làm Thủy Tiên giật mình: – Gì thế anh? – Em thấy cái gì đây không? Thủy Tiên lấy làm lạ vô cùng: – Mạch điện hiện ra rồi đó. Chao ôi! Ngộ quá … trọng đẩy nhẹ miếng ván trên cánh cửa, một ổ điện đúng hơn là hệ thống mở cửa tự động. Khải Trọng nạy nhẹ miệng ván ra. – Ðây em xem, đó em cái đó là gì? – Bộ vi mạch hẹn giờ chứ gì. Nhưng hệ thống này có tác dụng gì hở anh? – Em đọc xem. Thôi để anh giải thích … Trọng nhìn chữ chi chít anh đoán: – Có lẽ hệ thống tự động đóng mở cửa tự động này đã có hẹn giờ. Thủy Tiên cướp lời: – Vì vậy mà cứ vài tiếng đồng hồ cửa sẽ tự mở một lần. Hoàng Hạnh đã thấy hiện tượng này và cô ấy ngỡ là ma. Trọng lắp đặt lại bấm giờ. Anh đóng chặt cửa, đúng mười phút sau cửa lại mở. Thủy Tiên reo lên: – Anh nghĩ là có người gắn, phải có người điều khiển chứ? – Em nghĩ đúng đó. Chúng ta cứ chờ xem chuyện gì xảy ra. Thế nào cũng có nhiều hình ảnh nữa em sẽ thấy. Em thức cùng anh nha. Thủy Tiên gật đầu, lần này cô vui vẻ nhưng nét mặt con lo âu: – Phải chi anh để em rũ vài người bạn theo ta đỡ sợ. Khải Trọng liếc cô: – Còn sợ hả cưng. Ma với cỏ gì. Em thức suốt đêm nổi hôn? Anh muốn rũ họ nhưng sợ làm phiền … Cánh cửa lại mở. Trọng nháy mắt nhìn Thủy Tiên: – Em chuẩn bị tinh thần đi có chuyện lạ sắp xảy ra rồi đó. Một phút sau cánh cửa tự động đóng lại. Ðã biết trước mà Thủy Tiên vẫn giật thót người. Khải Trọng nhìn đồng hồ mười hai giờ đúng. Ðèn bỗng tắt phụt. Thủy Tiên la oái lên, cơ sợ rum bắn sờ soạng tìm anh trong bóng tối. Trọng ôm lấy cô khẻ bảo Thủy Tiên giữ im lặng. Chuyện bất ngờ xảy ra thật quá sức tưởng tượng của anh. Trước mắt anh trên trần nhà hiện lên một bà lão như thật. Bà cô ấy bị treo lơ lững thật dễ sợ. Ðầu bà rủ xuống, hai ống quần phất phơ. Ðôi chân lũng lẳng. Tóc tai bà dài trắng như bông rũ xuống. Một thoáng hết hồn. Trọng khều nhẹ Thủy Tiên đang co rúm như con mèo trong lòng anh. – Dậy đi, em nhìn kìa. Có tiếng Thủy Tiên hỏi trong bóng tối: – Ðâu anh? – Trên trần nhà ấy? Thủy Tiên mở mắt từ từ nhìn quanh cô thét lên: – Ối trời ơi … Bà nội em … Ai ai thắt cổ bà ấy … Trọng vội bịt miệng Thủy Tiên không cho cô ấy thét nữa. Anh để ý nãy giờ nên giải thích: – Em nhìn kỹ lại xem. Bà em đâu có nhát mà em sợ. Nào xem nhanh lên kẻo nó biến mất bây giờ. Ngồi dạy nào. Thủy Tiên bớt sợ, cô lấy lại bình tỉnh: – Ôi! Lạ quá, đó là cái bóng, hình ảnh ở trên tường hả anh? – Ừ! Ðúng rồi, em có thấy tia sáng rọi ra xung quanh không? – Thấy … Thấy rồi! Thủy Tiên đi theo anh. Trọng cẩn thận quan sát từ một lỗ nhỏ trên tường, một tia sáng chiếu thẳng ra rọi lên tường tạo ra hình ảnh trên. Anh vội dắt Thủy Tiên ra khỏi phòng. Cô hỏi nhỏ: – Ði đâu hở anh? – Mình đi qua các phòng khách xem sao? Các phòng kế bên cửa đóng im ỉm. Cách năm phòng có một phòng tắt điện, anh thắc mắc: – Ở đó có khách ngủ trọ à? – Không có. Anh quên là lúc này khách sạn vắng khách sao? – Ừ há. Vậy là anh hiểu rồi. Không phải chỉ có phòng này xảy ra hiện tượng trên mà các phòng xen kẽ cũng có hiện tượng đó, xem thấy hình ảnh đó cùng lúc trước hoặc sau. Thôi ta trở vào đi. Hai ba phút trôi qua, Trọng nhớ chỗ phát ra ánh sáng. Chờ đèn sáng anh vội nhìn lên. Ðó là lỗ thông hơi gắn từ phòng này sang phòng khác. Trọng đoán là một máy chiếu phim gắn trên ấy, sỡ dĩ các nhân viên khách sạn và khách nhìn thấy là vì chính lúc đó máy chiếu phim hoạt động, nhưng hình ảnh bà cụ An xuất hiện đủ tư thế. Nhưng do quá sợ hải nên chẳng một ai nhìn kỹ. Họ không biết đó chỉ là hình ảnh được chiếu trên tường. Khải Trọng bước đến bên Thủy Tiên hôn nhẹ lên tóc cô: – Em thấy thế nào đi với anh có lý thú không? Nào hết sợ chưa cô bé. Thủy Tiên đang miên man suy nghĩ nghe anh nói cô mỉm cười, gánh nặng lo âu dường như trút bỏ hết, cô ôm lấy anh, hôn lên má một cái thật kêu: – Anh quả là vị cứu tinh của em, gia đình em đấy Trọng ạ! – Bây giờ ngủ được chưa hay muốn đi khám phá bí ẩn ở khách sạn này! Thủy Tiên chợt ngáp dài. Cô nói: – Em có buồn ngủ một chút, nhưng em lại muốn xem tiếp … – Vậy thì cứ ngồi đây mà chờ … Anh dìu cô lên giường. Mới nói dăm câu, Thủy Tiên đã chìm đắm trong giấc đẹp an lành. Anh kéo chăn đắp lên cô rồi đến bên chiếc bàn người cười vui với điều mà mình vừa khám phá ra … Anh miên man suy nghĩ rồi chìm vào giấc mộng tự lúc nào anh cũng chẳng biết … Ðang ngồi chơi trên chiếc bàn con. Trọng mở cuốn sổ con ra hí hoáy ghi ghi chép chép. Anh chỉ nhìn thấy chữ li ti nhảy múa trước mặt. Mình viết cái gì lạ nhỉ. Một bà cụ bước đến đứng bên cạnh nhẹ nhàng dùng một chiếc cọ phết màu đen gạch ngang xóa tất cả những dòng chữ anh viết. Anh ngẩng lên sừng sộ: – Tại sao bà xóa sổ nợ của tôi? – Xóa hết đi con. Chẳng ai nợ ai cả? Bà lão nói nhẹ nhàng y như lúc dùng cọ quẹt lên giấy làm anh tức thêm: – Bà ở đâu ra mà đến đây phá phách. Bà lão vút mái tóc bạc phơ có những cọng trắng dài lơ thơ hai bên thái dương. – Câu không biết tôi ư? Nhưng tôi biết cậu, cậu có thể bảo vệ cháu tôi. Tôi giao Thủy Tiên cho cậu đó, đừng có ức hiếp nó tôi không tha cho cậu đâu. Khải Trọng hết hồn: – Vậy bà là bà nội của Thủy Tiên? Bà cụ lại cười nhân hậu: – Tôi sẽ giao khách sạn này lại cho cháu tôi và cậu, nhớ giữ gìn nó nghe chưa? Tôi sẽ giúp. Khải Trọng ngơ ngác hỏi: – Bà thương Thủy Tiên không? – Thương lắm! Nó là cháu yêu quý của tôi. – Sao bà lại làm cho khách sạn thua lỗ. – Không tôi … không. Bóng bà An mờ nhạt dần rồi biến mất. Khải Trọng quơ tay: – Bà … bà ơi … Khoan … Khoan để cháu hỏi. Cái gạt tàn thuốc rơi xuống đất vỡ tan tành làm cho anh giật mình bật ngồi dậy ngơ ngác. Nghe tiếng động Thủy Tiên mở mắt ra cô ngạc nhiên nhìn đống miểng văng tứ tung. – Anh làm gì thế? Khải Trọng cười chữa thẹn: – Một chút anh sẽ kể cho em nghe. Anh vừa mơ thấy bà em khi anh ngủ gục trên bàn. – Vậy à? Thủy Tiên mỉm cười thật tươi. Rửa lại mặt mày, cả hai nắm tay nhau đi xuống phòng. Từ xa ông Tính đã nhìn thấy. Chưa bao giờ họ vui như thế? Ông chau mày suy nghĩ. Bên ngoài ánh ban mai vừa ửng đỏ chân trời. Mặt biển có những gợn sóng xô trắng xóa trên màu xanh lam phẳng lặng yên lành. Ông Tính lặng lẽ ngồi nghe vợ chồng Thủy Tiên kể lại chuyện đêm qua. Ánh mắt ông vô cùng rạng rỡ. Ông hỏi Thủy Tiên: – Con có sợ không? Thủy Tiên cười đôi mắt to lay láy nhìn ông nũng nịu: – Sợ chết khiếp cha à? Nếu không có cái ông chai lì này chắc gì chúng ta tìm ra được bí mật. Ông Tính nhăn mặt nhìn Trọng: – Con phải gọi chồng con là …cừ khôi … chứ gọi như vậy con không sợ nó buồn à. Cả hai cùng cười. Khải Trọng lại lên tiếng: – Cha à? Còn chuyện này con hơi là lạ tại sao những hình ảnh được chiếu khắp nơi trong khách sạn luôn là hình ảnh của bà nội mà không là ai khác. Không lẽ bà nội lại có ý định này trước khi chết. Theo cha bà là người như thế nào? Ông Tính vội nói: – Bà nội rất thương Thủy Tiên. Bà ấy đã quyết cho khách sạn này từ lâu, lúc ấy bà ấy còn tỉnh. Ðây là tờ di chúc … Ông Tính đứng lên định lấy tờ di chúc cho Trọng xem, nhưng anh ngăn lại: – Khỏi đi cha, con mơ thấy bà nội rất hiền. Vậy những hình ảnh mà mọi người thấy này ở đâu ra. Thủy Tiên bỗng reo lên: – A con biết rồi, lúc bà còn sống, chú Út thường mướn máy quay phim về quay hình ảnh bà nội … Rồi cô xịu mặt xuống: – Nhưng nó không như bây giờ, bà hung dữ mặt mày gớm ghiếc. Ông Tính bỗng trở nên giận dữ hầm hầm đứng lên: – Các con ở nhà để cha đi hỏi tội thằng Cón. Chính nó chủ mưu tạo ra những hình ảnh này để làm cho khách sạn sợ mà bỏ đi … Bị ế ẩm vì nó tranh giành không lại với cha, nó ghét bà, ghét con nên làm như thế. Khải Trọng vội đứng lên năn nỉ ông: – Cha bớt giận. Chuyện chú ấy làm chúng ta đã tìm ra bí mật. Cha đừng làm lớn chuyện, con đã có cách này hay lắm …lấy độc trị độc … cha hiểu ý con chứ. Bây giờ cha, con gọi thêm Hoàng Anh, Hải Thi và một số nhân viên khác vào đây rồi chúng ta đi xem … Những hình ảnh bí ẩn mà trước giờ cha chưa thấy. Thủy Tiên em gọi cả mẹ nữa. – Dạ! Ông Tính vui vẻ lại ngay. Khải Trọng cho người tìm những thợ điện giỏi và kỹ sư đến. Hoàng Anh bươn bã đến, anh đã đẩy lão Tư đi trước. Lão quay lại nói điều gì, chỉ thấy Hoàng Anh nắm tay lão đưa đi. đến nơi ông Tính lão Tư mặt mày méo xệch, ông lão cúi đầu chờ Hoàng Anh kể tội: – Ðây tôi giao lão cho cậu Trọng và ông chủ xử lý. – Chuyện gì vậy lão Tư? Lão Tư im lặng bỗng lão mọp xuống chạy đến bên ông Tính van xin: – Dạ con cắn cỏ ngậm vành xin ông chủ tha cho … Tại con nghe lời cậu Cón nên … ông Tính gằn giọng: – Ông đã làm gì nói mau? – Dạ …. dạ …. Hoàng Anh chen vào: – Ông chủ biết không, con đã theo dõi lão ta nhiều tháng nay. Lão quan hệ với chú Cón, chú ấy xúi giục lão mua chuộc hai tên Ba răng vàng và Năm mớm bắt cóc Hải Thi và Thủy Tiên để trừ nợ cho chú ấy. Tên Ba răng vàng rất mê gái định bắt Thủy Tiên về làm vợ, may mà Hải Thi cứu được nếu không thì … – Trời ơi! Cái thằng chú vô lương tâm. Ông Tính kêu lên. – Còn nữa, lão ta cứ ló ló thụt thụt trong khách sạn, cứ đêm đến là chạy lẫn chỗ này, lẫn chỗ khác như ma. Con thấy lão ta bấm bấm cái gì đó. Con bắt tại trận. Ðây là toàn bộ đồ bấm của lão. Khải Trọng cầm xem: – Ðúng là bộ điều khiển từ xa rồi. – Ai xúi lại làm chuyện này? – Dạ …. chú Cón … Sau này là tụi Ba răng vàng. – Hai tên đó đâu rồi? Khải Trọng hỏi: Hoàng Anh cười: – Hôm qua, Hải Thi tìm gặp anh chàng nhân viên cứu hộ trên biển biết được chỗ ở của Ba rằng vàng, cô ấy đã cho hắn một vố. LyLy kéo Hải Thi chạy đến cưới nói rộn ràng: – Chao ôi! Công nhận chị tài thiệt đó Hải Thi. Hải Thi cười, chiếc đồng tiền lún sâu làm Hoàng Anh ngơ ngác: – Cô ấy làm gì mà ai cũng khen vậy. Ly Ly giành nói: – Hải Thi hẹn gặp Ba răng vàng trong khi hắn đã có ba bà vợ. Cố Hoàng Anh, anh Bạch hỗ trợ. Cô ấy dụ hắn đến bờ biển. Ba bà vợ hay được cuộc hẹn xách dao, kéo đến bay ấy hắn. Hải Thi cùng họ nhận nước tên háo sắc. Trời ơi! Nhìn hắn sặc sụa ai cũng hả hê. – Còn tên Năm mớm? – Tên này với chú Cón bị công an mời rồi. Vì tội bán và mua thuốc phiện. – Hải Thi trả lời thay cho Ly Ly. Vậy là từ đây mọi người yên ổn rồi. Sau đây mình chào Thủy Tiên và bác Tính, bấy lâu giúp mình hoàn thành công việc. Chắc ngày mai mình phải trở về trường thôi. – Ủa! Hải Thi cháu nói gì bác không hiểu. Khải Trọng lắc đầu ra hiệu Hải Thi đừng nói. – Rồi cha sẽ hiểu mà. Thôi chúng ta cùng đi xem những hình ảnh lí thú nào! Mời lão Tư đi trước điều khiển đi. Lão Tư đành đi trước. Lão bấm nút bộ điều khiển từ xa. Mấy kỹ sư và thợ điện lần dò đường dây bí mật, hệ thống chiếu phim được bố trí khắp khách sạn. Lão Tư bấm nút. Ly Ly đang đi trước, cô vội lùi lại dậm chân Hoàng Anh một cái đau điếng. Anh vỗ vào vai cô: – Làm cái gì vậy mụ phù thủy? – Xí! Anh không sợ à? – Còn lâu mới sợ. Cô nhìn kìa. Bà cụ An rất nghiêm chính trước mắt mọi người, mặt bà trắng trẻo no tròn, gương mặt phúc hậu. Lão Tư bấm khác rồi liên tục: – Gương mặt bà lão nhăn nheo tóc dài bỏ xõa, chiếc răng dài ra hai tay đầy móng vuốt chụp tới. – Á! Á … Ly Ly chụp lấy Hoàng Anh ôm cứng ngắt. Chờ cho hết sợ, Hoàng Anh đứng như trời trồng, anh khều nhẹ Ly Ly: – Tỉnh dậy Ly Ly hết phím rồi. Mở mắt ra nhìn thấy mình ôm gọn Hoàng Anh cô bẽn lẽn: – Xin lỗi anh! Mọi người đi khá xa bàn tán xôn xao về những hình ảnh được chiếu trên tường. Ông Tính lúc đầu ngạc nhiên sau thì ông tức giận thật sự. Cả cái khách sạn này nó cài đặt hệ thống chiếu phim tự lúc nào mà mình chẳng hề hay biết. Thật ra thằng này đã có ý đồ chiếm khách sạn từ lúc bà An mới xây. Thật là thâm hiểm. Ông Tính thấy mẹ mình bị đêm lên làm hình ảnh ma quái ông xót xa. Ông muốn trị tội chú Cón, nhưng pháp luật sẽ trừng trị nó và quãng đời còn lại của nó cũng chẳng ra gì? Ông quay sang Hải Thi: – Cháu học ở trường Ðại học báo chí phải không? – Dạ! Hải Thi mỉm cười. – Cháu có quen nhà báo HỢP TÁC trong bài báo này không? Hải Thi mím môi hỏi nhẹ: – Bác muốn tìm để làm gì? – Bác muốn nhờ hắn viết về …khách sạn bí ẩn … và cho biết những hình ảnh ma quái kia không phải là con người thật của cụ An. Ðể cụ ấy an lòng, bác đã tìm ra sự thật. Hải Thi tủm tỉm cười. Nụ cười đầy ẩn ý cố thỏ thẻ: – Dạ! Con sẽ cố gắng. Con chúc bác làm ăn phát đạt. Nơi xa con luôn hướng về đây giúp bác và Thủy Tiên. – Hải Thi không từ biệt rồi ư? Hoàng Anh lên tiếng. Hải Thi mỉm cười, nụ cười duyên dáng. Cô nắm chặt tay anh rồi buôn ra bước đến hơn nhẹ lên má Thủy Tiên, hỏi Khải Trọng: – Anh có ghen không? Khải Trọng cười hì hì, anh đùa: – Hoàng Anh có ao ước là Thủy Tiên không? Mọi người cùng cười khi thấy Hoàng Anh nhắm mắt lại như thưởng thức nụ hôn của Hải Thi hôn nhẹ lên má Thủy Tiên. Ly Ly bước tới vỗ vào má anh một cái …bộp … làm anh giật mình. – Xí! Người đẹp đi mất tiêu rồi, tỉnh cơn mơ lại giùm lại đi ông tướng à! Vừa nói vô vừa chạy đuổi theo Hải Thi đưa cô xuống đồi. Từ trên l







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Bị tiền bao vây

Bị tiền bao vây Trong chiến luỹ, để động viên bi...

Truyện Cười

19:07 - 26/12/2015

Đọc Truyện Ma – Cái Thang Máy

Đọc Truyện Ma – Cái Thang Máy Ông phi đội trưởng Stangate đã có đủ mọi thứ để ...

Truyện Ma

09:09 - 10/01/2016

Hạnh phúc

Hạnh phúcHạnh phúc đôi lúc trong cuộc đời ta không biết đến...

Truyện Ngắn

09:38 - 23/12/2015

Gặp ác mộng

Gặp ác mộng Hai anh em ngủ chung giường. Ngư...

Truyện Cười

20:35 - 26/12/2015

Lời Khuyên Của Bác Sĩ

Lời Khuyên Của Bác Sĩ Trong phòng mạch, bà mẹ kể lể :-...

Truyện Cười

18:58 - 26/12/2015


Pair of Vintage Old School Fru