h thức tôi dậy vết thương ở vai nhói đau khiến tôi rên khẽ, Lúc này Hoàng cũng đã tỉnh đang gườm gườm nhìn tôi bằng ánh mắt căm thù. Tôi đi đến lục điện thoại trong túi quần hắn và bấm 113 Alo Lực lượng cơ động phản ứng nhanh 113 xin nghe Chú ơi tới cứu cháu cháu bị bắt cóc Bình tĩnh nói chú nghe xem cháu ở đâu Cháu cũng không rõ cháu đang ở một khu rừng ở ngoại ô thành phố Huế Cháu đừng lo các chú sẽ định vị GPS điện thoại thoại của cháu ở đó đừng đi đâu. 30 phút sau tôi nghe tiếng còi xe cảnh sát và xe cấp cứu hú inh ỏi. Thấy bóng các chú công an áo xanh tôi mừng rơi nước mắt. Một chú tiến lên hỏi “cháu có sao không”. Tạm thời thì cháu ổn nhưng trong kia còn một kẻ giết người nữa để cháu dẫn đường. Khi thấy bóng công an xuất hiện Hoàng cũng là lên: Chú ơi cứu cháu thằng kia nó bắt trói cháu ở đây mấy hôm rồi. Các chú công an nghi hoặc nhìn tôi. Tôi liền tiến lên rút chiếc máy ghi âm cỡ bằng chiếc usb ra giơ trước mặt Hoàng rồi nói : Những lời mày nói tối qua tao đã ghi âm lại, mày chạy không thoát đâu. Nghe tôi nói vậy Hoàng gào lên: thằng chó tao giết nó thì sao rồi mày cũng sớm bị nó kéo theo thôi. Mọi chuyện vậy là kết thúc Hoàng bị cảnh sát đưa đi còn tôi thì được đưa vào bệnh viện, Các chú công an cũng thường hay đến thăm tôi, có một chú lớn tuổi hỏi “ hôm đó cháu nói đã ghi âm lại nhưng sao các chú phát hiện trong máy ghi âm trắng xóa không có gì nhỉ”. Tôi cười nói lúc đấy cháu lừa nó đấy cháu có ghi âm đâu, chú cười rồi xoa đầu tôi nói “ thông minh lắm”. Qua lời khai của tôi và Hoàng người ta cũng phát hiện xác của cô bé Hương, đám tang của cô bé tôi cũng đến dự, Mế cùng O hôm đó đã khóc hết nước mắt để tiễn đưa hương về nơi an nghỉ. Tôi xin phép các chú công an về Hà Nội sớm mà không tham gia phiên tòa xử Hoàng được . Nhưng về sau tôi nghe mế kể rằng Hoàng bị kết án tử hình nhưng do nhà nó chạy nên chỉ còn án chung thân. Nhưng rồi cuối cùng Hoàng cũng không thể thoát được, nghe người ta bảo Hoàng ở trong tù nó phát điên tồi cắt tay tự vẫn, lúc chết người ta còn phát hiện phòng nó rất nhiều tranh nhưng trong đó chỉ vẽ một cảnh duy nhất : khu rừng cao su trong đó nổi bật lên cái cây có khắc hình trái tìm với chữ H^2 đỏ thẫm ở phía trong. Hôm tôi về Hà Nội mế và O ra tận sân ga tiễn , tôi mỉm cười chào O và mế và nói: khi nào có dịp con sẽ vào chơi sau. Ngồi trên tàu ngắm nhìn huế về đêm tôi thấy thành phố này thật lung linh huyền ảo, và dường như tôi cũng thấy bóng một người con gái đang mỉm cười như chào tôi ở phía xa xa chân trời. Cầm trên tay mấy bức tranh do Hoàng vẽ tôi lại thấy ghê người. Hoàng một con người trông có vẻ thì trí thức hiền lành, vậy mà chỉ vì tự tôn và ám ảnh mà sẵn sàng giết người, đúng là ở đời không thể nhìn mặt mà bắt hình dong được. Lướt qua những bức tranh tôi bỗng có một phát hiện khiến tôi rùng mình rõ ràng tôi chưa bao giờ kể cho Hoàng nghe về cô Yến tại sao Hoàng có thể vẽ cô Yến trong tranh rõ ràng tới vậy, hay là cũng như Hương cô Yến luôn đi theo tôi chưa phút nào rời xa, nghĩ tới đây toàn thân tôi lạnh toát. Đêm đó tôi mơ một giấc mơ kỳ lạ : đó là trong một gian nhà ngói dưới ánh sáng le lắt của ngòn đèn dầu một người áo đen đang bóp chặt cổ cô Yến đẩy về phía cây cột nhà rồi dùng con dao đâm và người cô. Com dao đó đâm xuyên qua tim cô Yến cắm phập vào thanh cột nhà khiến cô chết ngay tức khắc, mắt người đàn ông đó nhìn cô tàn độc nói “ mày phải chết” chap 9 3 năm nữa lại trôi qua tôi đã ra trường và bắt đầu lao vào cuộc chiến sinh tồn vô cùng khốc liệt ngoài kia. Với một đứa sinh ra trong một gia đình không con ông cháu cha như tôi để tồn tại ở Hà Nội thì chỉ có một cách duy nhất cố gắng và cố gắng không ngừng mới không khỏi và đào thải khỏi cái xã hội này. Ra trường rồi đi làm rồi tôi mới nhận ra những kiến thức trên giảng đường đại học quả thật chẳng giúp được gì nhiều cho bản thân và công việc, sau vài quả đắng tôi cũng nhận ra rằng, ở đời hiền lành, cam chịu chỉ có nước mà ăn cám. Tôi lột xác trở thành một người hoàn toàn khác, trầm tĩnh và ít thể hiện cảm xúc hơn , có thể nói tôi từ bỏ hoàn toàn những suy nghĩ trẻ trâu trước đây để trở thành một người trưởng thành. Sau nhiều lần thôi việc và chạy lung tung khắp nơi hiện tại tôi cũng yên vị tại vị trí tư vấn luật cho công ty xxx tại việt nam. Trở lại với câu chuyện chính, từ khi từ Huế trở về đã nhiều lần tôi cố gắng suy nghĩ về ý nghĩa của hình ảnh trong bức tranh của Hoàng, tại sao cô lại giang tay nắm tay tôi lại, có phải là cô vẫn luôn đi theo và bảo vệ tôi không, hay là cô đi theo để một ngày rồi hại tôi…, tôi đặt ra ca hàng trăm giả thiết nhưng chẳng thể nào kiểm chứng duoc vì từ đêm hôm đó hình bóng của cô không bao giờ trở về ghé thăm tâm trí tôi một lần nào nữa. Rồi sau đó tôi lao vào vòng xoáy của cuộc sống với những ngày dài bận rộn và mệt mỏi, hình bóng cô Yến cũng như những câu chuyện ma mãnh năm nào cũng dần mờ nhạt đi. Khi công việc của tôi đã coi như tạm ổn rồi thì tôi lại gặp một rắc rối không nhỏ chút nào: mẹ tôi, bà tôi, liên tục gọi điện ra hỏi thăm khi nào mày mới đem bạn gái về nhà ra mắt ông bà bố mẹ. Những lức như vậy tôi thường chỉ cười và nói cháu đang còn trẻ còn phải lo sự nghiệp vợ con gì sớm rồi lảng sang chuyện khác, như thế thôi mà tôi cũng thoát được khá nhiều lần. Nhưng mọi chuyện đâu đơn giản như vậy chẳng biết thằng bạn cờ hó nào của tôi về nhà sang chơi nói gì mà bà tôi gọi điện ra khóc lóc nói “ Mày khi nào dẫn bạn gái về mày định để tau chết mà không được gặp cháu dâu đấy ah”, mẹ tôi thì còn vào thẳng vấn đề hơn “ mày là con trai trưởng cháu đích tôn, công việc ổn định rồi cũng lo mà cưới vợ đi, ông bà ở nhà mong có cháu rồi đấy, mà nói đi hay là mày bị bệnh gì hả,Sao Tao hay nghe mấy đứa bạn mày hay gọi mày là Nam gay”. Tôi nghe mà bực mình gắt lên: gay đâu mà gay đứa nào nói lung tung thế. Mẹ tôi cười bào: tao nói thế mày mà gay thì đừng bước chân về cái nhà này nữa, tôi nghe mà muốn phát rồ cả người, lòng thầm chửi rủa đứa nào ở nhà nghịch ác vậy. Cuối cùng mẹ và bà cùng nhau liên thủ lại ra một đạo sắc lệnh mà tôi nghe xong mà bàng hoàng “ từ nay đến tết mày mà không dẫn bạn gái về thì tết cũng không cần về nữa” lời mẹ nói cứ lởn vởn quanh đầu tôi, còn có 5 tháng nữa là đến tết con gái nhà người ta chứ có phải rác đâu mà hót về dễ thế . Đã nhiều lần tôi tự vấn bản thân, mình cũng là thằng đẹp trai to cao đen hôi ăn nói dễ nghe thế mà chẳng hiểu sao con gái cứ đến gần tôi sau một thời gian là chạy hết sạch. có lần tôi và nhỏ ấy yêu nhau, tôi chẳng hiểu sao bản thân mình khá là nhát gái, yêu em đến bây giờ mà chỉ dám cẩm tay rồi hôn hít thôi chưa có gì đặc biệt cả . Hôm đó nhằm giải quyết nhu cầu sinh lý của 1 thằng đàn ông tôi liền tiến vào trang xvideo để xem một số bộ phim tình cảm lãng mạn .., nhưng số tôi đen chẳng hiểu hôm đó thế nào mà tôi lại quên chốt cửa, đang đoạn cao trào thì em ấy bước vào bắt gặp ngay cảnh tôi đang ngồi tôi đang ngồi trước cái máy tính, mắt dán vào màn hình còn xung quanh những âm thanh không được hay ho cho lắm không ngừng vang lên,. Em ấy trợn mắt ngạc nhiên nhìn làm tôi chỉ thiếu có nước chui xuống đất cho đỡ xấu hổ, tôi vội vàng lau dọn chiến trường rồi chuồn ngay vào nhà vệ sinh. Lúc tôi đi ra thấy em đang ngây người trước cái màn hình máy tính, tôi thầm nghĩ không phải mình quên tắt xvideo đi đấy chứ. Nhưng thực sự tôi nhớ rằng trước khi vào nhà vệ sinh rõ ràng tôi đã tắt đi rồi cơ mà, trong lúc tôi còn đang suy nghĩ thất thần thì em đã xách túi đi ra cửa, tôi vội chạy theo hỏi: ơ em về sớm thế không đi chơi ah. Em quay mặt nhìn tôi không nói gì rồi đi thẳng. Tôi thực sự chẳng hiểu gì đang yên lành tự nhiên sao em lại thế nữa, nhưng khi tôi đứng trước cái máy tính tôi như rồ lên chỉ thiếu mức đập nát con mẹ cái màn hình đi, bởi vì lúc này trên desktop đang show một bức hình 2 thanh niên đang cởi trần mặc quần đùi ôm nhau nằm ngủ vô tình thế nào 2 thanh niên đó lại nằm đúng theo kiểu tư thế 69 96 và cũng thật vô tình thế nào mà tôi lại là một trong hai thanh niên đó, nhưng nổi bật nhất trên hình đó là trái tim và dòng chữ “I LOVE YOU bặc bặc” được viết bằng màu đỏ tươi. Bức ảnh đó tối qua thằng Tú gửi, tôi download về xem quên chưa xóa, tôi thầm than đúng là định mệnh chẳng biết em ấy nghĩ gì về mình nữa, càng thất vọng hơn là sau đó tôi chẳng bao giờ liên lạc được với em ý nữa . Sau vụ ấy mấy thằng bạn lại được dịp tổng xỉ vả vào mặt tôi “ mẹ! yêu mà không làm gì nó thì nó bỏ mày là đúng còn gì”. Tôi âm thầm xót xa không ngờ bọn cờ hó này lại xát thêm muối vào con… tôi vậy, ngay lúc đó tôi nhìn vào chiến hữu, người bạn mà đã theo tôi suốt 25 năm cuộc đời than thở ” tội nghiệp mày 25 năm cuộc đời mà vẫn chỉ được làm có một việc” ngay lúc đó tôi đã đã quyết định nếu có lần sau phải “ làm gì đó” mới được . Thời gian này rảnh rỗi lại FA nữa nên tôi hay vào VOZ chơi, Chẳng hiểu nổi hứng thế nào tôi cũng làm một theard “ [Tâm sự'> chuyện giờ mới kể” kể lại mối tình thời cấp ba. Nói chung lần đầu viết truyện nhưng được mấy thím ở VOZ vô cùng ủng hộ nên tôi cũng vô cùng phấn khởi. Một ngày cũng như bao ngày tối hôm đó sau khi đi làm về tôi đăng nhập để định viết chap tiếp theo thì thấy trong inbox có xuất hiện thư tôi nhanh chóng mở ra thì thấy một tin nhắn với nội dung Chào thím em có việc gấp cần nói chuyện với thím về truyện thím đang viết trên VOZ,hy vọng thím sớm liên hệ với em. nick yahoo của em là black rose Tôi mỉm cười nhắn lại Nếu là gái thì nói chuyện, còn nếu là trai thì thôi sợ thím thông nát mông lắm 1 phút sau có tin nhắn hồi âm Em là con gái có chuyện quan trọng thím đừng đùa Tôi thầm nghĩ VOZ giờ mà cũng có con gái á éo tin, nhưng cũng khá tò mò không hiểu em ấy có chuyện gì muốn nói với mình biết đâu lại gặp một sexy crazy girl thì sao, nghĩ vậy tôi nhắn lại bảo em ấy kết bạn với tôi qua face book, chứ giờ ai còn dùng yahoo nữa. Nhưng mục đính chính của tôi là chat bằng face thì sẽ có thể xem được hình ảnh của người chát với mình, tôi thầm tưởng tượng hẳn sẽ là một cô nàng xinh như bup be đây, chẳng hiểu tại sao tự nhiên tôi lại liên tưởng đến mấy diễn viên trong phim …. Khiến tôi tí nữa xịt máu mũi. Đang mải mê tưởng tượng thì tôi thấy facebook báo có 1 lời mời kết bạn từ black cat, tôi đoán chắc là em nó đây vội vàng đồng ý rồi vô cùng háo hức lướt ngay vào phần hình ảnh. Biết nói thế nào nhỉ éo thể ngờ được là em nó xinh vậy, tôi nhìn mà nuốt nước bọt ực một cái nói chung khá là kích thích. Đang định nhìn thêm vài bức thì có tin nhắn đến Black cat : anh là Long đang viết truyện “ truyện giờ mới kể trên VOZ Toi: không mình là Nam nick đó là lấy của thằng bạn viết, nói xong tôi như muốm tự vả vào mồm ý ngu thật tự nhiên khai tên thật đã biết là ai đâu, đúng là dại gái quá đi mà Black cat: Anh tên Nam, vậy đúng người em cần tìm rồi Tôi chợt nghĩ đùa nhau ah trong truyện mình rõ ràng mình đã sửa lai thành tên L rồi sao nói Nam nó lại bảo là đúng người cần tìm phải cẩn thận hơn tẹo lúc này Black cat lại chát tiếp Black cat: Em là Trang, em gái chị L trong chuyện của anh viết ấy, anh có thể ngừng viết truyện đó và delete nó đi không Tôi : Đùa ah nhớ là L làm gì có em gái, mà sao mình phải ngừng viết Black cat : em sống ở Hà Nội từ nhỏ khi chị L ra đây em với chị ấy mới cơ hội tiếp xúc nhiều anh không biết em là phải rồi. Đợt này em thấy chị ấy hay vào VOZ đọc bài của anh viết, lần nào đọc xong cũng khóc, rồi chẳng hiểu sao chồng chưa cưới chị ấy biết cũng vào đọc hai người giờ cãi nhau to lắm. Tôi : Bạn đang đùa mình ah, chuyện này mình không thích lấy ra làm trò đùa đâu nhé Black cat: Thôi được rồi nói chuyện thế này không tiện nếu anh rảnh ngày mai anh và em gặp nhau mình nói chuyện trực tiếp Tôi: được thôi vậy hẹn bạn sáng mai tại quan cà phê gần đại học luật số điện thoại của mình là ………xxxxxxx Black cat: ok khi nào đến e gọi , chào anh Tôi : chào bạn Chẳng hiểu tại sao nói chuyện với với cô bé Trang này xong tôi cứ thấy bứt rứt khó chịu trong người. Mặc dù tôi và em L chia tay đã lâu nhưng mà tình yêu đầu đời đâu dễ quên vậy, thỉnh thoảng tôi vẫn nhắn tin hỏi thăm tình hình em dạo này thế nào, nghe cô bé này nói tôi cũng bất chợt nhớ rằng thời gian gần đây tôi cũng không thể liên lạc được với L. Tôi thầm than không phải là có chuyện gì chứ, nghĩ vậy tôi vội gập máy tính lại không viết tiếp nữa và đi ngủ , hy vọng mai gặp cô bé kia sẽ biết rõ mọi chuyện. Có trong mơ tôi cũng không ngờ cô bé trang sau nay chính là người đầu tiên giúp tôi tiếp cận với câu chuyện hồn ma cô Yến và cái chết oan nghiệt của cô. Chap 10 Ngồi trong quán nhấp nháp cốc cafe đen trong lúc đợi Em trang đến, bao nhiêu suy nghĩ mông lung cứ hiện ra trong đầu tôi. Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng mỗi khi nghĩ đến đến L là trong tim tôi lại như loạn nhịp, người ta nói đúng dư vị của mối tình đầu chắc cả đời này chắc chẳng thể quên được, khi nghe cô bé trang nói L và chồng chưa cưới đang giận nhau tôi thầm cảm giác thấy tội lỗi, đáng lẽ cái gì qua rồi tôi nên để nó qua đi cũng đừng nên gợi lại chút vết thương lòng của cả tôi và L. Nghĩ là vậy nhưng ngay giờ phút này đây từng hình ảnh, từng kỷ niệm của cả hai đứa cứ liên tục hiện về trong đầu tôi, tôi rít một hơi thuốc lá rồi nhả ra từng làn khó trắng mờ ảo, tâm trí mơ màng nhớ lại những đoạn ký ức khó quên của đời học sinh.Trong quán lúc này bài hát tình xa của nhạc sĩ Trịnh Công Sơn vang lên “ từng người tình bỏ ta đi như những dòng sông nhỏ. Ôi những dòng sông nhỏ , lời hẹn thề là những cơn mưa”, nhạc Trịnh đúng là thể loại nhạc đi sâu vào tâm trí và chạm vào những cảm xúc ẩn sâu trong tâm tình của của người nghe, tôi bất giác thở dài một tiếng thầm nghĩ đúng là tôi đã từng yêu bao nhiêu người nhưng thực sự thì từng người, từng người một dần rời xa tôi, chẳng biết đến khi nào tôi mới có thể tìm được một người yêu và hiểu mình nữa. Tiếng điện thoại vang lên kéo tôi rời xa những suy nghĩ vẫn vơ Alo Cho hỏi đây có phải là số điện thoại của anh nam không ạ Vâng mình là Nam , có chuyện gì vậy Vâng em là trang hôm qua mới nhắn tin với anh này em đang trước của quán cafe anh ngồi ở chỗ nào thế Uh em lên tầng 2 đi anh đang ngồi ở phí hành lang Khi Trang bước vào tôi thực sữ ngỡ ngàng, không ngờ em thực sự xinh vậy chiếc váy màu đen bó sát làm nổi lên thân hình yểu điệu cùng với nước da trắng bóc, mái tóc đen được xõa ra dài tới ngang lưng. Mới nhìn tôi khiến tôi liên tưởng tới các tiểu thư khuê các trong phim trung quốc. Anh là Nam ạ tiếng nói của em như kéo tôi ra những tưởng tượng vớ vẩn, vội vàng đứng dậy Uh anh là Nam em ngồi đi. Nói đoạn tôi kéo ghế mời em ngồi Em dùng gì để anh gọi Cho em một sinh tố bơ Tôi gọi phục vụ lại và kêu cho em một sinh tố bơ, lúc này đây ngồi trước mặt em tôi một lần nữa tôi lại thoáng dung động vì sắc đẹp của em, mặc dù đã nhìn thấy ảnh trên face nhưng khi gặp trực tiếp thì cảm giác nó khác thật. Anh Nam viết truyện lâu chưa, lời em nói khiến tôi tỉnh táo hơn, chẳng còn chút suy nghĩ lung tung nữa, dù sao cũng nên tập trung vào câu chuyện trước mắt, tôi thực sự muốn biết tình hình của em L dạo này ra sao Uh anh cũng mới viết được hai ba tuần thôi, rảnh rỗi viết chơi thôi mà EM nhìn tôi cười và nói, Hj em cũng đọc hết những đoạn anh viết rồi, chuyện tình của anh chị đúng là đẹp thật Uh mối tình đầu mà em, chắc anh sẽ không bao giờ quên được Em nhìn tôi hơi nhăn mặt lại nói : anh có nghĩ chuyện gì đã qua thì để nó qua đi không , anh và chị giờ mỗi người có cuộc sống riêng không nên gợi lại những vết thương lòng trong quá khứ nữa Chẳng hiểu sao nghe lời của trang mà tôi lại cảm giác buồn, trầm ngâm một lúc tôi rít một hơi thuốc rồi nói Anh biết , nhưng chuyện đã qua nó luôn hiện hữu trong đầu, không phải muốn nói quên là quên được, mà thực sự anh cũng chẳng muốn quên vì dù sao đó cũng là một kỷ niệm đẹp trong đời anh, mà thôi bỏ qua chuyện đó đi , tình hình L dạo này thế nào rồi em, lâu rồi anh cũng không liên lạc với L Trang có vẻ không hài lòng với câu trả lời của tôi em nhìn tôi một lát rồi nói Chị L và chồng sắp cưới hôm trước cãi nhau to lắm, tưởng như chia tay tới nơi ấy, nhưng gần đây lại làm lành rồi.Chị L có tâm sự anh ấy hay ghen lắm, nên em thực sự mong anh đừng viết tiếp truyện nữa dù sao anh cũng chỉ nên giữ những kỷ niệm đó trong lòng và chúc phúc cho anh chị ấy thôi. Nghe trang nói L và thằng kia làm lành chẳng hiểu sao trong tôi có chút thất vọng, nghĩ là vậy nhưng tôi vẫn nói Uh Mọi chuyện vậy là ổn rồi , anh sẽ làm theo lời em nói không viết tiếp truyện đó nữa. Nhờ em nhắn với L là anh chúc hai người đó hạnh phúc Thấy mặt tôi thoáng buồn em nhìn tinh ranh bảo “ nếu bây giờ chị L muốn quay lại với anh, anhc ó đồng ý không” Tim tôi bỗng dưng đập thình thịch nhưng cố trấn tỉnh Em đùa, anh biết bọn anh chẳng thể nào quay lại được với nhau nữa rồi Thôi đừng buồn sớm muộn gì anh cũng tìm được người yeu mới thôi, mà anh có người yêu mới chưa thế nói tới đây em mỉm cười Nhìn nụ cười của em tôi khẽ rung động hình bóng em L cũng bay đâu mất, Anh vẫn FA, chẳng ai thèm yêu anh cả, còn em thì sao xinh thế này chắc có người yêu rồi nhỉ, tôi cười cợt hỏi Trang, chẳng hiểu sao tự nhiên tôi lại muốn trêu cô bé này. Trang lè lưỡi nhìn tôi nói em cả đống thằng yêu nhưng chưa ưng ai cả Khá bất ngờ về câu trả lời của của em, nhưng tôi thầm nghĩ người yêu mà nói là đống khác éo gì đống phân chắc là chảnh chứ gì. Sau khi cởi bỏ chuyện của em L tôi và trang nói chuyện cũng thoải mái hơn nhiều. Tôi phát hiện ra em khác xa với vẻ bề ngoài, mới nhìn thì cứ tưởng hiền lành nhưng thực ra bá đạo vãi, nhiều lúc nhìn em tôi cũng có chút cảm giác mê say nhưng rồi cũng nuốt nước bọt xuống nghĩ gái đẹp để ngắm éo phải của mình. Nói chuyện một lúc thì tôi và em chia tay. mọi chuyện cứ thế qua đi tôi đáng lẽ trôi đi và tôi cũng sẽ chẳng nhớ trang là ai , cho đến một ngày em gọi điện trực tiếp cho tôi. Dạo gần đây chẳng hiểu sao tôi hay bị mất ngủ, hôm nào ngủ được thì lại mơ thấy ác mộng , trong mơ tôi đang nằm trong một vũng máu , đôi bàn tay thì đang mân mê một quả tim máu đỏ tươi, tôi có thể cảm nhận rõ ràng quả tim đó đang còn đập thình thịch trên đôi bàn tay run run của tôi, tôi vội vàng sợ hãi ngồi dậy nhìn xung quanh , nhưng chẳng thấy ai cả, nhìn xuống mặt đất thì thấy 2 con số đỏ tươi từ từ hiện ra như thể là có người đang viết vậy, khi 2 con số kia hiện ra rõ ràng tôi lẩm bẩm 22/10 rồi giật mình thức giấc. Lần nào cũng vậy cứ mơ tới đó thì tôi lại không thể nào ngủ tiếp được, đỉnh điểm hơn là có hôm tôi đang ngủ thì có tiếng hét chói tai vang lên làm tôi giật mình tỉnh giấc. Tôi hoảng sợ nhìn quanh thì phát hiện mình đang nằm ngoài hiên cạnh hành lang, hàng xóm nghe tiếng thét cũng thức dậy nhìn tôi bằng ánh mắt kinh hãi, Hôm sau mọi người trong xóm mới nói tối quá tôi bị ma nhập nằm ngoài hành lang ngủ mà hai tay cứ giơ lên như đang mân mê một vật gì đó vậy, có người đi về muộn thấy tôi như vậy sợ quá hét lên. lúc nghe xong tâm trí tôi vô cùng hoảng loạn , thật sự chẳng hiểu tôi bị làm sao nữa. Lúc này tôi lại nhớ đến câu chuyện của em Hương và Hoàng một ý nghĩ chạy xẹt qua đầu tôi không phải là tôi lại bị một con ma nào đó ám đấy chứ, nghĩ tới đây tôi thở dài thầm than mọi chuyện lại không ổn nữa rồi. Và cho đến hôm nay sau khi nói chuyện với trang xong mọi chuyện càng trở nêm kỳ bí , theo như lời Trang nói thì nửa đêm nửa hôm tôi gọi điện cho trang , trang bắt máy thì tôi lại chẳng nói gì. Ban đầu tôi cũng nghĩ chắc ngủ chạm vào bàn phím nên gọi thôi, tôi vội xin lỗi và còn trêu trang là có thể anh nhớ em quá nên đêm nằm mơ. Nhưng trang vẫn chẳng vui vẻ gì nói: ban đầu em cũng nghỉ vậy nhưng anh cứ liên tiếp 2 3 lần gọi như vậy liền. Nghe vậy tôi âm thầm hoảng sợ nghĩ không phải tôi bị gì chứ, tôi vốn đâu phải là người biến thái nửa đêm nửa hôm gọi người ta làm gì. Cố trấn tĩnh xin lỗi trang rối rít xin lỗi trang , hứa hôm nào gặp mặt trực tiếp xin lỗi Trang sau. Nghe Tôi luống cuống trang chỉ cười rồi nói “được rôi phạt anh sau, mà không phải anh yêu trang đấy chứ” Lúc đó tôi thực sự rối chẳng biết nói gì chỉ cười thôi đang định chào tạm biệt thì Trang lại nói “ Hay là thứ 7 này anh qua nhà Trang chơi đi hôm đó chị L cũng qua đây chơi” . tôi nghe vậy đồng ý cả hai tay luôn vì đã lâu rồi tôi cũng chưa được gặp L. Sau này tôi thầm hối hận vì hôm đó đã đi đến nhà trang, bởi vì sau cuộc gặp với em L