sinh – Dạ,dạ thần trấn thủy ạ ? – Sao thần lại hại người. – Dạ,tôi không biết ạ. Nghe đến đây thầy đã hiểu đôi ba phần rồi nhưng lạ thay,xưa nay thần phật vốn giúp con người sao lại hại người được nhỉ. Có điều gì uẩn khúc rồi đây.nói đến đó thầy nhốt con ma nữ kia lại trong cái lọ nhỏ rồi về nhà.sáng sớm ngày hôm sau đến nhà ông trưởng làng thì lạ thay chảng thấy căn lều mọi hôm đâu cả,chỉ còn đống đổ nát ngổn ngang thôi.về nhà gói gém đồ đạc,thầy đi về phía dãy núi đằng xa nơi có ngôi chùa mà theo thầy nghĩ ông trưởng là đã mời sư cụ về về cúng siêu độ. Đi bộ cả nửa ngày trời cuối cùng cũng đến được ngôi cổ tự,đến nơi xin gặp trụ trì thì nghe mấy chú tiểu bảo thầy trụ trì đi khất thực tối mới về đến nơi. Bèn phải nghỉ lại đợi đến tối.trời bắt đầu nhá nhem thì thầy trụ trì về,cùng đi là hai chú tiểu,thấy thầy về mấy chú tiếu trong chùa nhao nhao ra đón,thầy huyễn cũng bước ra. Sư cụ vừa thấy thầy huyễn đã ra hiệu bảo vào trong nhà rồi nói chuyện. Thầy huyễn vào trước sư thầy vào sau,rót nước mời thầy huyễn rồi vuốt râu nói : – con đến tìm ta có chuyện gì vậy ? – dạ thưa sư thầy,có hay chuyện về cả làng chài phong khê gặp đại nạn bẩy năm trước không ạ ? – ta có biết,nhưng oán đó là do người làng gây ra,ta cũng chẳng giải được.người nào buộc thì chỉ người đó mới tháo được thôi. – Thế sư thầy có biết tại sao cả làng phải chịu kiếp nạn đó không ? – Ta cũng không rõ lắm nhưng hình như cả làng đó giám xúc phạm đến thánh thần rồi bị phạt,giờ thần vẫn chưa nguôi đâu. – Sao lại thế ạ ? – Ta pháp lực kém cỏi chỉ biết đến thế thôi.theo ta muốn giải được nạn này thì phải chính tay người trong làng mới giải được.đây ta có một sắc ấn để gọi thần.còn cầm lấy có thể dùng đến.bây giờ đã tối rồi con ở lại đây mai hãy về. Sáng sớm hôm sau thấy huyễn về làng,dốc hết tiền túi ra làm một mâm cơm cúng.thầy dùng sắc ấn của sư cụ cho theo đó đọc lớn lên quả nhiên gọi được thần thổ địa lên.thầy hỏi mọi hết mọi chuyện trong làng.cuối cùng cũng đã biết được nguyên nhân tại sao làng phải chịu kiếp nạn này. Năm đó làng kéo lưới kéo được một con cá ngũ sắc to lắm,mọi người hè nhau khênh con cá ra sân đình,thả vào bể chờ ngày mai các cụ trong làng quyết định.mọi người ai nấy đều đinh ninh mai được bữa cỗ to.đêm đó gió giật ầm ầm,nghe trong tiếng gió như có tiếng trẻ con khóc,xin tha mạng.mọi người trong làng ai cũng nghe thấy nhưng cũng chặc lưỡi cho là tiếng gió.sáng hôm sau tất cả mọi người tập trung ở sân đình làm thịt cá.bữa cỗ hôm đó linh đình lắm,cả làng ăn uống no say,nhưng không ai ngờ đó là cái họa làng đã mắc phải. Con cá ngũ sắc đó là con của thủy thần cai quản sông nước vùng này,lâu nay thủy thần đối xử không bạc với dân làng nhưng dân làng lại lấy oán báo ân thành ra thủy thần nổi trận lôi đình.cho sóng đánh chìm hết tất cả thuyền bè của dân,chưa hả giận thần sai âm binh đến làng giết hết cả đàn bà con gái không chừa một ai,âm hồn của họ bị thần nhốt không cho đi siêu sinh.bây giờ dân nơi khác đến sinh sống nhưng thần vẫn chưa quên hận xưa,xua cá tôm đi hết nên bây giờ dân làng cũng chả có cá tôm mà bắt. Biết được nguyên do nhưng dân làng không phải ai cũng tin thầy,giờ trong người tiền đong gạo cũng không đủ dù nóng lòng lắm nhưng lực bất tòng tâm. Một thời gian sau,cá tôm ngày càng hiếm đi cả ngày về cũng chẳng được bao nhiêu,đời sống dân ngày càng khó khăn.các cụ trong làng bèn họp nhau tìm cách giải quyết.hôm đó thầy huyễn xin vào đình hầu chuyện.thầy xin các cụ cho làm ba mâm cỗ và xin nhờ trai tráng trong làng đến giúp dựng một ngôi miếu.ngay trong hôm đó làng mổ một con lợn lấy thủ lợn cúng thủy thần.thầy huyễn viết một tờ sớ,cầu khẩn thần xin thần tha thứ.đúng giữa trưa thầy lên đàn bắt đầu làm lễ,gió mây kéo đến ầm ầm dân làng ai cũng sợ,thầy làm lễ từ trưa đến xế chiều mới xong,xong việc thầy nhờ mấy anh thanh niên đến chỗ thầy chỉ đào lên được một bộ xương cá khá to,cho tất cả vào lọ sứ dùng nước và hoa tắm quanh bình rồi chôn xuống mảnh đất mà thầy đã chọn sẵn.tất cả phải làm nhanh trước lúc ánh nhật chưa tắt.đêm đó thầy cùng mấy anh thanh niên cùng đắp đất suốt đêm làm thành một cái miếu nhỏ. Trời hừng sáng thì mọi chuyện cũng xong,thầy thở phào vì đã hoàn thành.từ đó về sau mọi người thờ cái miếu như thủy thần,cá tôm đã quay trở lại,mọi việc đã bình thường như xưa.còn về âm hồn của những người mà thủy thần giam đã được thả để đi siêu sinh. ở làng phong khê có hai anh em,người anh tên phù người em tên lữ.cha mẹ mất sớm hai anh em đùm bọc nương tựa vào nhau sống qua ngày.hằng ngày hai anh em lang thang ngoài bãi biển nhặt nhạnh kiếm sống.một hôm người em nhặt được một chiếc lược ngà có khắc rất nhiều ký tự lạ.từ lúc nhặt được nó,lữ mân mê ngắm mãi không thôi.rồi chạy về giấu dưới gầm giường.tối hôm đó đi làm về hai anh em thấy nhà cửa gọn gàng đến mức lạ thường,đống quần áo vứt khắp nhà được nhặt lên treo cẩn thận trên móc.tưởng hàng xóm sang dọn hộ nên cả hai đều không để ý,nấu ăn qua loa rồi lên giường đi nằm.đêm đó trong giấc mơ lữ thấy một cô gái mặc toàn đồ trắng trông rất xinh đứng thập thò ngoài cổng,lữ hỏi: -cô tìm ai? cô gái ấp úng đáp – Dạ,em thấy công tử thật thà nên đến đây mong công tử cho em được hầu hạ công tử cả đời lữ giật mình mừng rỡ đồng ý ngay,từ ngày đó hằng ngày trong nhà lữ có một người phụ nữ chăm lo việc nhà cho hai người.lữ mừng lắm,bỗng Ò ó o…………tiếng gà gáy sáng lanh lảnh bên tai làm lữ thức giấc Giật mình tỉnh giấc,lữ buồn bã vì biết đó chỉ là giấc mơ,cả ngày lữ như người mất hồn cứ nghĩ về người phụ nữ tối qua.lữ lôi chiếc lược ngà nhặt được hôm qua bỏ vào túi áo,rồi xách giỏ cùng anh ra biển làm việc.tối hôm đó về nhà,hai anh em lại ngạc nhiên thấy nhà cửa được dọn dẹp sạch sẽ ngăn nắp giống như hôm qua.phù chạy qua mấy nhà hàng xóm hỏi xem có giúp mình dọn nhà không?mọi người ai nấy đều ngơ ngác bảo rằng không ai dọn giúp cả đâu.trên đường về vừa đi vừa suy nghĩ xem có người nào giúp mình không.nghĩ mãi mà chẳng ra ai,tối đó lúc ăn cơm xong phù bàn với lữ sáng ngày mai sẽ giả vờ đi làm rồi núp ở bụi tre gần nha rình xem ai mà tốt có lòng giúp mình như thế.hai anh em nhất trí rồi lên giường đi ngủ.đêm đó lữ vẫn thấy người phụ nữ đó vẫn cứ làm mọi việc trong nhà như vợ mình,lữ chỉ ngồi ngắm người đó tất bật làm việc mà trong lòng sung sướng tột cùng.sáng sớm mai,hai anh em dậy hơi trễ,khoác giỏ đi ra khỏi nhà,đi được hơn nửa đường thì bất ngờ quay ngược lại trở về,cả hai rình ở bụi tre bên hông nhà,rình mãi mà chẳng thấy điều gì lạ cả.chán nản dẫn nhau ra bãi biển làm việc.tối về nhà cửa đã được dọn dẹp sach sẽ.hai người đành tặc lưỡi chả muốn tìm hiểu,cùng nhau đi nấu cơm. ngày qua ngày chuyện lạ đó cứ xảy ra.hai anh em đã quen nên cứ cho là điều hiển nhiên.năm lữ tròn hai mươi bỗng dưng ngã bệnh nặng nằm liệt giường,anh trai lo lắm,vì nhà nghèo không có tiền chạy chữa,phù phải khăn gói đi về nam để nhờ nhà họ hàng trong quảng bình giúp ít tiền.ở nhà phù nhờ hàng xóm chăm em mình vài ngày để anh đi mượn tiền về chạy chữa cho em.mọi người trong làng đều thương hai anh em nên cũng giúp đỡ chẳng mảy may tính toán.phù đi bốn ngày thì về thấy em mình đã khỏi hẳn,mừng lắm.hỏi mọi người thì họ bảo đêm hôm trước,trong lúc mê man lữ có gọi tên ai đó trông thân thiết như vợ chồng,cứ như thế đến sáng thì tỉnh dậy và đã có thể ăn ít cháo đến hôm nay thì đã khỏi hẳn đúng là phép lạ.từ hôm đó lữ bỗng trầm tính hẳn,nói năng chũng chạc như người đã lập gia đình,phù nghĩ thương em,nhà nghèo không có tiền lấy vợ,bèn gom hết tiền tích góp được từ mấy năm nay định hôm nào làm ít sính lễ đến nhà cô nào trong làng đặt vấn đề,lữ biết được phản đối gay gắt,nhất quyết không chịu nghe lời anh.phù giận lắm,nhưng em đã cương quyết nên đành bỏ ý định.sang năm sau,phù phải lòng cô gái con một ngư phủ trong làng,rồi hai người lấy nhau trong năm đó.phù dọn đến nhà đến mảnh vườn mà nhà vợ cho,cách nhà hai anh em vài trăm mét.hôm làm lễ cưới,phù buồn lắm,nghĩ đến cảnh em trai mình còn đơn chiếc mà mình bỏ nó thế thì không đành.lữ bèn nói: – Anh đừng lo,em đã có vợ con em lo rồi,anh không phải lo gì cả.con em đã lớn bằng này rồi. lữ đưa tay lên để miêu tả con mình. nghe em nói phù cũng buồn lắm,nghĩ bụng em mình đơn côi hai mấy năm nên đầu óc không ổn định chăng.rồi dặn dò em kỹ lưỡng,khi nào có gì khó khăn thì sang nhà anh.anh em mình rau cháo nuôi nhau như xưa. anh vừa lấy vợ được hơn một tháng thì lữ lại đổ bệnh nằm liệt giường,hôm sang thăm em thì em đã mê man rồi.trong cơn mê lữ luôn gọi tên lệ hương.lúc lơ mơ tỉnh lại thấy anh mắt đỏ hoe đang ngồi bên giường.lữ an ủi: – Anh à,nay con em đã lớn,vợ em bảo em về chăm con,một mình vợ em chăm không nổi. thấy em ăn nói lạ lùng,phù bèn gặng hỏi: -vợ chú?vợ chú là ai? -lệ hương. -chú lấy vợ khi nào sao anh không biết. lữ lấy trong tay áo ra cái lược ngà đã xỉn màu. -đây là tín vật của em và hương. phù cầm cây lược,bỗng có một luồng khí lạnh ngắt luồn ra sau lưng làm anh rùng mình. hôm đó,sau khi bảo vợ sang chăm em,phù đi đến nhà thầy huyễn.lúc đến nhà thì thầy huyễn đang phơi mấy con cá trên giàn.thấy phù đến thầy huyễn mặc vội cái áo rồi mời anh vào nhà.rót nước mời phù thầy hỏi -anh đến tìm tôi có chuyện gì vậy? đưa chiếc lược cho thầy xem,phù nói: -trong làng này chỉ có anh biết chút pháp thuật,anh xem hộ tôi chiếc lược này có gì lạ. cầm chiếc lược lên.thầy ngắm nghía,một lúc sau thầy bảo? -đây là chiếc lược của một cô gái bị giết để để làm vật tế,do hết thời hạn giam giữ nên oan hồn thoát ra ẩn nấp,chiếc lược này là nhà của nó.nhưng hiện nay nó không còn ở trong này nữa.sao anh lại có nữa. -thằng em tôi nó đưa cho tôi,giờ nó đang ốm nặng lắm,anh có thể giúp tôi được không? thầy liền vào trong nhà ôm bộ đồ nghề rồi đi theo phù đến nhà em mình.vừa bước vào nhà thấy đã thấy nhà này âm khí rất nặng.đến bên giường lữ,nắm tay lữ lên thì thấy hai đường gân đen đã nổi lên.thầy lắc đầu bảo: -âm khí ngấm sâu quá rồi khó mà trục ra được nữa.tôi chỉ xin được ở một mình với anh lữ. mọi người đồng ý lui ra ngoài,thầy bèn dùng giấy bút viết bốn đạo bùa rồi dán khắp bốn hướng trong căn phòng lữ.sau đó thầy đốt một đạo bùa trắng hòa với nước lã cho lữ uống.lúc sau lữ dần mở mắt tỉnh dậy,thầy bắt đầu hỏi han về cái vong mà đã rắp tâm hại chết anh.nhưng thật ngạc nhiên lữ đáp: -tôi đã biết vợ mình là ma lâu rồi,nhưng con người mấy ai tìm được hạnh phúc viên mãn,con người ai chẳng phải chết.tôi chết không thấy buồn mà thấy vui.vì bên kia có người chờ tôi,có người lo cho rồi.cám ơn thầy đã có ý giúp tôi nhưng tôi xin thầy hãy giúp tôi một việc. anh cứ noí: anh em tôi từ nhỏ đến lớn sống trong cơ cực,bây giờ tôi mất khi còn quá trẻ chưa giúp anh trai được gì tôi cũng thấy buồn lắm.tôi biết thầy có tài xem địa lý mong thầy giúp tìm cho mảnh đất táng cha mẹ và tôi.để sau này anh tôi bớt khổ.nếu làm được tôi xin hậu tạ thầy tất cả tiền tôi dành dụm được. Rồi lữ móc trong gối ra một bọc tiền nhỏ đưa cho thầy huyễn. cảm động trước tình anh em của hai người,thầy nhận lời giúp đỡ lữ.vừa tháo mấy lá bùa xuống thì lữ tắt thở. sau đám tang em,thầy huyễn đến gặp phù bảo hết ý nguyện cũa lữ lúc chết cho anh nghe rồi bảo: -mảnh đất trước kia là nhà của hai anh em có long mạch,không phải là vượng nhưng cũng đủ cho phù phát tài,sống no đủ cả đời.mong phù,chuyển mộ cha mẹ ra đấy,rồi sau này chuyển luôn mộ em ra.thầy trồng ba cái cây tại ba góc trong vườn cũ của phù.rồi về nhà,nghe lời thầy bốc mộ cha mẹ về chôn tại vị trí mà thầy huyễn chỉ.không lâu sau,phù gom tiền đi buôn hàng hóa từ miền ngược về miền xuôi bán.trúng quả được mấy lần,sau đó lữ về chuyển nhà lên phố huyện.nghe đồn sau khi lên huyện phù đã mở rộng buôn bán,của cải không thiếu.nhưng ngặt nỗi mãi không có con.một ngày nọ phù trở về làng phong khê,tìm gặp thầy huyễn lúc đó thầy mới bảo.anh có quên điều gì không? -dạ tôi không nhớ được. -anh chuyển mộ cha mẹ ra mà không chuyển mộ em trai em ra cùng.hai huyệt anh chôn cha mẹ chỉ phát về đường tài và lộc nhưng lại khắc về đường con cái.muốn có con thì phải chuyển mộ em trai anh ra đấy. phù nghe thế thất kinh,nhớ lại lời thầy dặn năm nào mà anh ta đã quên.phù liền vội vàng về thuê người chuyển mộ em mình về chỗ thầy đã đánh dấu năm xưa.từ lúc đó mới có được mụn con nối dõi.phù mừng lắm về hậu tạ thầy rất hậu.nhưng thầy chỉ lấy ít tiền gọi là trà nước thầy bảo: -tiền công em trai anh đã trả hết rồi. nghe đến đây nước mắt phù chảy dài hai hàng. Thấm thoát đã hai năm thầy huyễn về làng,thầy ngày ngày đi đánh cá kiếm sống qua ngày,đêm xuống đi xem múa hát ngoài đình,cuộc sống thôn quê thật bình dị.một ngày nọ,có ông ngư trong làng đến gọi thầy đi đánh cá xa,thuyền lão thì lớn mà thuê mãi mới đủ người.thầy thấy hay hay cũng gật đầu đồng ý.lên thuyền,đi biển dài ngày,mấy ngày đầu còn chưa quen nên người mệt lử chả ăn uống được mấy.hôm sau,có một tên phú hộ họ từ tên doãn về làng,hắn thấy ngôi làng đơn sơ nhưng khung cảnh khá đẹp.hắn gom tiền mua nhiều đất lắm,rồi hắn chi tiền sửa sang lại đình làng.thấy tên bá hộ,có vẻ hào phóng mấy cụ trưởng giả trong làng quý lắm .tên này từ đâu đến thì không ai rõ,chỉ biết hắn về làng rất được lòng bà con.từ đó về sau hắn cứ mỗi tuần lại về phong khê một lần.mỗi lần hắn về làng lại vui như hội.hôm thầy huyễn đi biển về đúng hôm tên phú hộ doãn cũng đến thăm làng,lần này hắn mang theo cả đoàn hát nổi tiếng cả xứ trung kỳ về làng.hắn cho người đi thông báo mời tất cả mọi người trong làng tối đến xem hát ngoài đình,và mọi người đều được miễn phí không mất tiền mua vé.vốn tính thích xem hát kịch,thầy huyễn chiều đó ăn cơm sớm,tắm rửa sạch theo mọi người ra sân đình.trời mới chập tối mà sân đình đã đông kín người,ai ai cũng vui vẻ,trẻ con thì nô đùa ca hát chạy nhảy lung tung.trong lúc ngồi chờ xem hát,thầy nghe mọi người kể về bá hộ doãn nhiều lắm nào là người gì mà tốt thế,người gì mà hào phóng,lại còn hòa nhã không hách dịch như tên hào phú trong làng.kể cũng lạ từ khi tên doãn đến làng lão phú trong làng tuyệt nhiên chả thấy ló mặt ra ngoài,lâu lâu chỉ thấy vợ con lão chạy lăng xăng đi mua thứ này thứ kia thôi.thầy huyễn nghe thấy mọi người khen tên doãn thì cũng ầm ừ gật đầu.đến lúc đoàn hát đang hát say sưa,thầy đi ra ngoài đi tiểu,đi ra xa đình làng thầy thấy có nhiều điều lạ.có cảm giác như ai đang đi theo mình,rồi thì có nhiều bóng đen thập thò ngoài lũy tre.quay lại sân đình,mọi người đang tán thưởng nhiệt tình với vở chèo “Từ Thức gặp tiên”.mãi tới khuya,gánh hát mới tan,mọi người ai cũng hào hứng lắm,nghe bảo lần sau doãn còn thuê đoàn hát khác về hát vui cho làng.mọi người ai cũng quý doãn lắm.lại nói đến nhà tên phú hộ trong làng,từ khi doãn về làng tên phú hộ bỗng nhiên bị bệnh.đêm nào cũng mơ thấy ác mộng,rồi mê man,khi tỉnh dậy cứ đòi ăn những thứ quái gở.hắn mắc bệnh đúng hôm thầy huyễn lên thuyền đi biển.hôm thầy về hắn đã trở nặng.vợ con hắn chạy vạy khắp nơi mời thầy thuốc mà bệnh không đỡ,gia sản trong nhà lại ngày càng khánh kiệt,đến lúc lão hấp hối vợ con lão mới mời thầy huyễn đến xem,thầy huyễn đến nhà lão thì lão đã tắt thở rồi,mở mắt ra thấy mắt lão đen ngòm một màu đen,trông thật kinh hãi.thầy ngờ ngợ ra có người hại chết lão.nhưng tìm khắp nhà tuyệt nhiên không thấy thứ gì có mà người ta có thể yểm lên lão.hôm từ nhà lão phú về trong lòng thầy đầy mối tơ vò.sau khi lão phú chết,vợ con lão bán hết gia sản về quê ngoại sống.và người mua lại gia sản đó không ai khác lã tên doãn.hắn chuyển về làng này sống,không phải nói ai ai cũng quý hắn cả.doãn có một thói quen,cứ chiều chiều hắn lại đi dạo quanh làng,gặp ai hắn cũng chào hỏi rất thân mật.doãn đặc biệt rất yêu trẻ còn vì hắn đã luống tuổi mà vẫn chưa có con.một ngày nọ hắn đến nhà một ngư phủ trong làng đề nghị nhận con trai của họ làm con nuôi,hắn hứa sẽ cho cậu bé học tập đầy đủ thậm chí gửi lên học trường tỉnh,gia đình ngư phủ như bắt được vàng liền vội vàng vào thu xếp đồ đạc cho con trai theo doãn về.mấy hôm sau hắn lại đề nghị nhận nuôi mấy đứa nhỏ nữa.trong làng ai ai cũng biết ơn doãn và tôn hắn như thánh sống.thời gian này thầy huyễn lại lên thuyền đi biển dài ngày.lại nói đến doãn,từ khi mấy đứa trẻ đến nhà doãn mấy ngày đầu còn được về nhà thăm cha mẹ nhưng dần dần chả còn đứa nào về thăm cha mẹ nữa.cứ mỗi buổi chiều đi dạo hắn đều kể tốt về con cái của họ hắn còn bảo sắp tới sẽ cho lũ trẻ lên tỉnh học trường tỉnh.hắn bảo quen với trưởng trường nên các em sẽ được đối xử như con em trong nhà.cha mẹ lũ trẻ phấn khởi lắm.Bẵng đi một thời gian tầm hai tháng,một hôm thầy huyễn đi cúng bên làng bên về khuya,đêm đó trời không có trăng,thầy mò mẫm mãi cũng về đến làng,đang đi thầy thấy trên bụi tre trước cổng làng có một đứa trẻ đứng đó.trông bộ dạng đứa trẻ thật kì dị,mắt bị móc mất chỉ để lại hai hốc mắt đen ngòm,trong hốc mắt hình như vẫn còn máu chảy ra.bỗng nhiên đứa trẻ bay vút lên rồi hạ xuống bay là là trên đường tiến tới chỗ thầy.đứa trẻ càng tiến tới gần thì người thầy như bị đá đè,khó thở vô cùng,tay chân không thể nhấc lên được.đứa bé cứ từ từ tiến lại,tay nó đưa lên nhưng không may chạm vào chuỗi hạt thánh tản tặng thầy,nó bị bật ra xa,đứa bé lồm cồm bò dậy rồi bay vút lên cao biến mất,thầy lấy lại được bình tĩnh,vẽ một vòng bát quái rồi ngồi thiền,sau khi đã hồi phục thầy lấy một đạo bùa đốt rồi vứt vào vũng máu mà đứa bé để lại,vũng máu ấy cháy sáng lên rồi có một đường lửa chạy từ vũng máu ấy dẫn thẳng ra nghĩa địa làng.đường lửa đó đến nghĩa địa thì vũng lửa cũng tắt,thầy mò mẫm đi theo đường chỉ đen mà đường lửa tạo ra.đến nghĩa địa thầy thấy có một ngôi mộ đã được đào lên áo quan vương vãi khắp nơi,phía xa thấp thoáng những bóng người nhấp nhổm.thầy liền đi theo mấy bóng đen đó,mấy bóng đen đó dẫn thầy đến nhà doãn,thì biến mất.thầy toan về thì,trong nhà hắn vang lên tiếng hét thảm thiết của trẻ em,tiếng hét rất nhỏ nhưng trong đêm thanh vắng này thì nghe rất nhỏ,thầy liền leo tường vào,định bụng ghé xem trong nhà xảy ra chuyện gì.thật lạ thầy đi mãi mà chẳng thể vào được sân nhà doãn,chiếc sân nhỏ cách có mười mấy bước chân mà đi mãi chẳng đến.biết là có kẻ muốn ngăn mình thầy bèn quay về.sáng mai thầy dậy sớm đến hỏi thăm mấy nhà trong làng,xem dạo này trong làng có gì lạ không.ai nấy đều lắc đầu bảo không.duy chỉ có mấy nhà gửi con cho doãn thì thỉnh thoảng có mơ thấy một giấc mơ lạ.họ thấy con họ buồn bã đứng trước cổng nhà mà,gọi mãi chẳng thấy vào.rồi cứ thế mà đi thẳng.biết có sự chẳng lành.thầy liền đến nhà tên doãn,lúc thầy đến thấy doãn đang tỉa mấy cái cây cảnh trước,thấy thầy hắn vồn vã mời vào uống nước.vào nhà rót nước mời thầy uống.thầy huyễn giả đò,bảo mình có đứa cháu con anh gửi nhờ nuôi hộ vì anh đông con quá,mà mình thì đi biển suốt,khó mà trông nổi,mạo phạm đến nhà nhờ doãn nuôi.nghe thấy thế doãn hơi đổi sắc mặt nhưng hắn cũng ngay lập tức trấn tĩnh lại rồi hồ hởi đồng ý ngay.hắn hẹn ngày kia đưa đứa nhỏ đến hắn nhận làm con nuôi.thầy xin phép được đi thăm nhà hắn.hắn đồng ý,thầy đi khắp nhà mà chẳng có cái gì lạ cả,duy chỉ có ban thờ,hắn có khá nhiều ban thờ khắp nhà.vì chỉ đi được đi loanh quanh nên thầy không tiện xem có chỗ nào mờ ám không.duy chỉ có căn nhà cỏ ở giữa vườn thầy cảm thấy căn nhà ấy rất mờ ám,có chút âm khí phát ra từ đó nhưng rất yếu.lúc ra về thầy vo bốn lá bùa rồi vứt bốn góc vườn nhà hắn.hôm đó thầy về nhà,chuẩn bị mọi đồ đạc thầy biết mình đang đối phó với một tên rất nguy hiểm.trước khi đi thầy có bói một quẻ thì ra quẻ đại hung.biết là nguy hiểm nhưng thầy vẫn đi.thầy lẻn vào nhà,quả thật lần này không còn bị cản đường nữa,thầy đi quanh nhà thì thấy trong căn nhà cỏ còn leo lét ánh đèn.hé mắt nhìn vào trong không thấy ai cả,căn phòng có một chiếc phản nhỏ đặt ở góc phòng.trong phòng bày rất nhiều đồ quái dị.thầy đẩy cửa bước vào,trên chiếc bàn lớn đặt rất nhiều hình nhân,chúng được khắc từ gỗ,chúng được sơn rất đẹp như người thật.trên bàn còn vương vãi ít mẩu xương trắng,không biết là xương gì.thì ra xương này được giã nhỏ thành bột rồi hòa với sơn đển vẽ lên hình nhân.từ dưới đất nghe tiếng khấn rầm rì vọng lên thầy áp mặt xuống sàn nghe thấy hình như toàn tiếng miên.thầy tìm khắp phòng thì ra dưới gầm phản có một mật đạo có lối vào được ngụy trang rất kỹ.thầy mở nắp hầm,từ từ bước xuống,từ dưới mật đạo mùi tử khí xộc lên ngùn ngụt làm lồng ngực thầy như muốn nổ tung.lúc sau thầy từ từ mò mẫm bước xuống thấy trong ánh nên l