Đọc truyện ma- Ma câm – Ma khóc dưới Hồ Tiên Đôn Full

. Tôi tự trấn an mình rồi tiến tới chỗ bức bích họa sau hậu đường. Miếu đường quay mặt sang hướng nam, bích họa được vẽ ở hai bức tường phía đông và tây. Phía đông vẽ hình ngôi bảo điện nguy nga tráng lệ, bên cạnh có một con cá rất to. Tôi vừa nhìn thấy bức tranh đã nghĩ tới lần lão Nghĩa mù gặp nạn. Năm đó khi Đả thần tiên Dương Phương và Đồ Hắc Hổ cùng mắc kẹt trên nóc điện dưới lòng sông Hoàng Hà, cũng có nét tương đồng với họa tiết trong bức họa này. Với bản lĩnh của Thôi lão đạo và Dương Phương cũng không thể xác định được ngôi bảo điện bị chìm trong hố cát dưới sông Hoàng Hà thuộc thời đại nào, chỉ đoán khoảng thời Tùy hoặc Đường, không ngờ lại có liên quan tới thôn Thiên Cổ Dị Đế này, không lẽ ngôi làng này cũng bị chìm xuống hồ vào khoảng thời Tùy, Đường? Tôi quan sát một lúc lâu không thu được kết quả gì, cũng không rõ là chúng có mối quan hệ như thế nào với nhau. Nhìn sang bức bích họa đối diện là mấy chục vị Na tướng quân đeo mặt nạ, họ đang khống chế một người và mổ bụng người đó, người bị mổ bụng nằm sóng soài dưới đất, tóc tai rũ rượi, phèo ruột lổn nhổn trên mặt đất, người đó vẫn chưa chết, đang cố gắng vùng vẫy thoát thân, quang cảnh máu me khủng khiếp, giống hệt như những gì Điếu bát miêu tả về lễ bắt ma hoàng. Tôi nghĩ: “Với cỗ quan tài và số đồ tùy táng quý giá trong địa cung thì người đó chính là Na vương. Nếu là Na vương, tại sao lại bị Na tướng quân giết chết và hậu táng tại địa cung, rồi để cho âm hồn bất tán trở thành quái vật? Làng này đã từng xảy ra sự việc phản loạn? Việc này liên quan gì tới con cá khổng lồ dưới sông Hoàng Hà không? Cô gái Khiết Đan trong bộ Liêu chết vào thời Đường, Tống, tại sao trong mộ cô ta lại có bức tranh về ngôi làng Thiên Cổ Dị Đế này? Không lẽ đó chính là cơn ác mộng của cô gái kia khi còn sống? Tại sao trải qua nhiều năm như vậy, tôi lại có cùng giấc mơ với cô gái Khiết Đan? Thôn Thiên Cổ Dị Đế không lẽ đã bị vướng vào một lời nguyền đáng sợ nào đó?” Tôi đứng thất thần trước bức bích họa, các ý nghĩ đan xen vào nhau, đột nhiên sống lưng ớn lạnh, ánh nến chập chờn, cảm giác ớn lạnh từng cơn lại trỗi dậy, tôi quay đầu lại nhìn, chính là cô bé đó đang đứng trong góc tường, cô bé thấy tôi tiến lại gần liền quỳ sụp xuống khóc thút thít, miệng lẩm bẩm như đang nói gì đó. Tôi nghe đứt đoạn không được rõ, dường như cô bé đang nói: “Nhiều năm… không dễ dàng gì… hôm nay gặp nạn… xin cứu giúp… xin đừng động vào…” Tôi thất kinh, hỏi lại: “Cháu nói gì? Đừng động vào đâu?” Đúng lúc đó, Mặt dày vỗ mạnh vào vai tôi, mồm oang oang: “Cậu gặp ma à? Tự dưng đứng một mình nói chuyện với bức tường? Đang tán tỉnh với em ma nào thế?” Tôi giật bắn người, thiếu nước nhảy dựng lên, Mặt dày đã chuẩn bị xong đuốc, tới để giục tôi lên đường. Tôi bị anh ta làm cho hết hồn, vừa hoàn hồn nhìn lại thì trong góc tường đã trống trơn không có gì nữa. 5 Vừa nãy chỉ trong khoảnh khắc, ánh nến lại mờ ảo nên không nhìn rõ được đứa bé gái, chỉ thấy mờ mờ hình bóng một người, chớp mắt đã không thấy đâu, góc tường không để lại chút dấu vết, trừ phi chỉ là cái bóng thì mới làm được như vậy. Tôi chỉ thấy cô bé đó dường như là oan hồn trong ngôi miếu này, nhưng cô bé nói quá nhỏ, tôi nghe không được rõ cho lắm, tại sao tự nhiên lại quỳ xuống lạy tôi, lời cô bé nói có ý gì? Cô bé đang cần cầu cứu tôi giúp đỡ chăng? Cô bé đó đã chết như thế nào? Mặt dày lại vỗ vào vai tôi: “Vẫn còn đứng đực mặt ra đó à? Cậu trúng tà thật hả?” Tôi hỏi Mặt dày: “Ông đừng có giật đùng đùng lên sau lưng tôi thế, định dọa chết người à?” Mặt dày ngạc nhiên ngắm nghía bức tường một lúc, hỏi tôi: “Cậu nhìn thấy gì thế?” Tôi nói: “Chẳng có gì cả, mau rời khỏi đây thôi.” Mặt dày còn chưa tin: “Điêu! Vừa nãy tôi thấy mắt cậu gian lắm, chắc chắn là chưa nói thật, chỗ này có món hời gì à?” Tôi hạ thấp giọng: “Trong Na miếu này có ma, tin hay không tùy ông, không tin thì ông ở đây chờ mà xem, tôi đi trước đây.” Mặt dày nói: “Sợ ma mà còn dám đi đào trộm mộ?”, anh ta không tin, đốt đuốc lên xoa tay phủi lớp bụi trên tường, phát hiện ra mấy viên gạch chỉ chạm nhẹ vào đã lung lay, hắn hiếu kỳ cạy viên gạch đó ra thì thấy bên trong tường là một đường hầm. Tôi ngẩn người ngạc nhiên, vội ngăn lại: “Đừng vào, trong đó có ma đấy!” Mặt dày nào chịu nghe lời tôi, anh ta chắc mẩm trong đó có bảo vật, hất cánh tay tôi ra chui vào trong. Tôi chửi thầm trong bụng, lại lo anh ta xảy ra chuyện đành phải đánh liều đi theo. Bên trong là một gian thạch thất chật hẹp âm u, tôi và Mặt dày soi đuốc lên thì thấy một bé gái đang ngồi bất động ở góc tường, cô bé đang ôm một thứ gì đó trong lòng, chân mang hài anh vũ màu xanh, mặc bộ quần áo giống như diễn viên tuồng trên sân khấu, cũng chẳng biết đã chết bao lâu nhưng diện mạo và màu sắc quần áo vẫn tươi mới, chẳng khác gì người sống cả, không hiểu sao lại có thể bảo tồn tốt như vậy. Mặt dày chỉ vào xác chết nói: “Chỉ là một người chết thôi mà, ma đâu mà ma.” Tôi nhìn cô bé khoảng tầm tám, chín tuổi, chết trong gian thạch thất này không dưới nghìn năm, vậy mà vẫn như người còn sống, lại hiện hồn trước mắt tôi, chắc chắn có nội tình gì đây, cô bé dặn tôi không được động vào thứ gì chứ? Mặt dày nói: “Cô bé này chết cũng đã lâu rồi mà không thay đổi chút nào, hay là biến thành cương thi mất rồi, bọn mình bỏ xác cô bé ở đây không quản cũng không đành, hay là mang đi chôn, tránh sau này tác quái.” Tôi nói: “Đưa người chết nhập thổ là yên, đây cũng là việc tốt nhưng ông đừng có sồn sồn lên thế, để tôi xem xét rõ ràng đã rồi tính.” Mặt dày nói: “Lắm chuyện, mau làm đi, đào cái hố chôn cho xong để còn lên đường, ra khỏi cái chốn này cho sớm”, nói rồi anh ta xồng xộc tiến về phía xác đứa bé, thấy trong tay cô bé cầm chiếc gương đồng thì mững rỡ kêu lên: “Còn có một tấm gương đồng này” Tôi dặn Mặt dày đừng động vào chiếc gương đó, dù sao thì chiếc gương đó cũng không thể dùng được nữa. Tới lúc chết, cô bé vẫn cầm chiếc gương trong tay, hơn nghìn năm nay chưa hề thay đổi, chiếc gương đó soi xác chết hơn nghìn năm qua, giờ mà soi người sống thì quá là xui xẻo, ai mà dám chường mặt mình vào chiếc gương đó chứ, ông có biết là soi vào sẽ nhìn thấy gì không? Mặt dày cãi lại: “Cậu cứ đứng đó mà tự dọa mình, để tôi xem xem soi vào thì thấy gì nào…”, nói rồi gỡ lấy chiếc gương trong tay cô bé ra. Kể cũng lạ, chiếc gương vừa rời khỏi tay thì diện mạo và quần áo cô bé bỗng tối sầm xám xịt, trong phút chốc tất cả chỉ còn lại đống tro tàn. 6 Hai chúng tôi thất kinh, không hiểu tại sao vừa lấy đi chiếc gương thì thi thể cô bé đã hóa thành tro bụi. Tôi cầm lấy chiếc gương đồng, chính giữa mặt sau, chiếc núm gương là hình con rắn đang cuộn tròn, còn có hoa văn chim thần đang bay lên trời, chiếc gương không hề có hiện tượng hoen rỉ, cầm trong tay chắc nịch lạnh lẽo, ánh sáng vàng phát ra từ chiếc gương khiến người xem ớn lạnh, nó chính là cổ vật từ thời Hán. Tới lúc này, tôi mới vỡ lẽ, không chừng đây là một tấm gương báu, đặc biệt là hình con chim thần đúc ở mặt sau của gương có tên là “Bách Lao điểu”, người xưa thường gọi là chim Quyết[2'>. Truyền thuyết kể rằng, con chim đó là do người tên Bách Kỳ biến thành, sau khi mẹ của Bách Kỳ qua đời, bố đi lấy vợ khác, mẹ kế sinh được người con trai, vì muốn lấy lòng chồng, để chồng yêu thương con trai mình nên người mẹ kế đó đã lời ngon tiếng ngọt với chồng, người bố tin lời vợ lẽ cho rằng Bách Kỳ có tâm địa không tốt, đã đem cậu vứt nơi đồng hoang. Cậu bé gieo mình xuống sông tự vẫn, biến thành chim Bách Lao, tấm lòng trong sáng như gương, có thể phân biệt thiện ác. Chiếc gương có đúc hình chim thần chắc chắn không phải là tầm thường. Dựa theo tình hình tôi phỏng đoán, cô bé chính là nô lệ của chiếc gương, trong Na miếu cũng có vẽ hình của cô bé, năm đó cô cầm gương chết trong gian thạch thất này, thi thể cô đã được đón nhận linh khí từ chiếc gương, vì thế nên thi thể cô hơn nghìn năm qua không bị rữa nát. [2'> Chim Quyết hay còn gọi là chim Bách Thiệt, trong truyền thuyết loài chim này có thể hót lên trăm thứ tiếng khác nhau. Tôi hối hận vô cùng, đáng lẽ ra không nên để Mặt dày lấy mất chiếc gương đồng của cô bé. Vừa rồi cô bé hiện hồn về, có thể là đã biết ngày hôm nay gặp kiếp nạn, cầu xin tôi đừng động vào chiếc gương. Tôi lại không nghe rõ ràng, tới khi hiểu ra thì đã quá muộn, xem ra, đó là ý trời. Tôi kể vắn tắt chuyện này cho Mặt dày nghe. Anh ta vội nói: “Thì cứ coi như cô bé đó sớm được siêu thoát sớm, đi đầu thai. Giữ mãi chiếc gương đó cũng có tác dụng gì đâu…”, nói rồi anh giật lấy chiếc gương trên tay tôi lau chùi lớp bụi bên trên, nâng niu không nỡ rời tay. Xem chừng anh ta định nhét chiếc gương này vào cái túi da rắn luôn đây. Tôi bỗng nghĩ lại, thấy lời nói của cô bé rất lạ. Nếu là ma thì tại sao lại lo sợ việc động vào chiếc gương sẽ khiến thân xác biến thành tro bụi. Người thì đã chết rồi, thi thể có bị phân hủy thì cũng còn ý nghĩa gì nữa đâu, cũng đâu hồi sinh chuyển thế được, vậy tại sao cứ phải giữ khư khư chiếc gương không được động vào? Tôi nghĩ hình ảnh cô bé mà tôi gặp trước đó không phải là ma. Tương truyền “Nghìn năm có bóng, tích bóng thành hình”, xác chết đó soi bóng vào trong gương hơn một nghìn năm qua không thay đổi, chiếc bóng trong gương dần có ý thức, có thể chỉ cần thêm vài trăm năm nữa nó có thể tích bóng thành hình, nhưng đạo trời không cho phép, vậy nên cô bé mới nói nhiều năm tu luyện không dễ dàng gì, lại có linh tính sẽ gặp phải kiếp nạn nên tới cầu cứu tôi đừng động vào chiếc gương và xác chết kia, chẳng phải là cô bé đã biết khó tránh khỏi kiếp nạn này rồi sao? Giờ đây thi thể đã hóa ra tro, chiếc bóng trong gương cũng không còn cơ hội để tu luyện thành hình nữa rồi, không chừng chỉ cần qua vài năm nữa thì chiếc bóng đó cũng tiêu tan, cô bé nhất định sẽ rất hận chúng tôi, giờ này còn mang theo chiếc gương chẳng phải tự rước họa vào thân. Nghĩ vậy, tôi nói Mặt dày đừng tham nhặt chiếc gương, vội giành lại nó từ tay anh ta, tôi vốn định đặt chiếc gương lại trên mặt đất, nhưng khi cúi xuống đã vô tình thấy mặt tôi hiện ra trong gương. Chiếc gương cổ vẫn giữ được vẻ sáng, bóng, không cần soi đèn vẫn nhìn thấy rõ mặt người, rõ đến từng cọng tóc, tôi thấy khuôn mặt cô bé xuất hiện phía sau tôi, đôi mắt ánh lên vẻ hận thù. Mắt tôi chạm vào ánh mắt của cô bé, bỗng cảm thấy lạnh buốt toàn thân, mồ hôi lạnh vã ra như tắm, quay đầu nhìn lại thì không thấy gì, tôi biết chắc là hồn ma trong chiếc gương, đanh định vứt chiếc gương xuống đất thì thấy như có hai bàn tay đang bóp lấy cổ mình khiến tôi không thở được, vội đưa tay sờ lên cổ thì không thấy gì, cúi xuống nhìn chiếc gương, thấy trong gương hiện ra hình ảnh tôi đang bị hồn ma bóp cổ. Tôi kinh hãi vô cùng, vứt toẹt chiếc gương xuống đất, nhưng trên cổ vẫn cảm nhận được đôi bàn tay lạnh lẽo đang sít ngày một chặt hơn. Tuy hồn ma trong chiếc gương chỉ là một bóng ma, nhưng đã được hưởng linh khí của chiếc gương hơn một nghìn năm qua đâu phải là chuyện đơn giản. Trong địa cung của hầm mộ Na vương nguy hiểm như vậy chúng tôi cũng thoát ra được rồi, không lẽ lại chết trong gian mật thất này? Tôi bắt đầu cuống, nghĩ vội mấy cách để thoát thân, nhưng toàn thân cứng đơ không thể động đậy được, chỉ có hai mắt còn có thể chuyển động, giờ cho dù có bản lĩnh bằng trời cũng không tài nào dùng nổi. Mặt dày trông thấy bộ dạng của tôi thì chẳng hiểu mô tê gì, hỏi: “Cậu lại gặp ma rồi à?” Tôi nói thầm trong bụng: “Hồn ma này bóp chết tôi xong rồi cũng tới lượt ông, còn không mau chạy đi?” khổ nỗi không thể nào lên tiếng được, chỉ biết kêu khổ trong lòng, cổ tôi bị bóp ngày càng mạnh, không thể nào thở nổi, hai mắt bắt đầu trắng dã. Đúng lúc đó, tôi bỗng thấy cổ mình nhẹ hẳn, vội vàng hớp lấy hớp để không khí, trong lòng thắc mắc tại sao hồn ma đó lại đột nhiên tha cho tôi. Nhìn lại thấy cô bé đã quỳ mọp ở góc tường, mặt biến sắc, quay về phía chúng tôi vái lạy sì sụp, rồi bỗng chốc tan biến. Tôi thấy lạ liền cầm chiếc gương lên xem, hình ảnh cô bé trong gương không còn nữa, chiếc gương đồng cũng tối sậm lại. Khi tôi quay người lại thì thấy Điền Mộ Thanh đang đứng ngay phía sau, mặt cô trắng bệch như người chết. CHƯƠNG 17 – TẦM NA CHÍ DỊ 1 Hóa ra Điền Mộ Thanh đợi bên ngoài cửa miếu đã lâu mà không thấy chúng tôi ra, sợ chúng tôi có chuyện nên cô đã đốt nến lên đi vào thạch thất để tìm. Tôi kinh hãi cúi đầu nhìn tấm gương rồi lại nhìn Điền Mộ Thanh, trong lòng nghĩ: “Hồn ma trong chiếc gương này quỳ lạy chúng tôi rồi biến mất là do nhìn thấy Điền Mộ Thanh đi vào ư?” Tôi thấy Điền Mộ Thanh có gì đó không ổn, cô ta có thể nhận biết bức bích họa là của đời Đường thì đã đành, đến văn tự cổ trong Na miếu cô ta cũng đọc được, hồn ma trong gương đồng lại sợ cô ta. Rốt cuộc cô ta có can hệ gì với ngôi làng cổ này, là một ma nữ trốn chạy ra từ ngôi làng này ư? Tôi nhìn chiếc gương thêm mấy lần nữa, không thấy có gì khác lạ, chắc hồn ma trong đó đã tiêu tan thật rồi, giờ nó đã trở thành một chiếc gương hết sức bình thường. Điền Mộ Thanh sớm nhìn thấy chiếc gương tôi đang cầm trên tay, mặt trắng bệch, đờ đẫn hỏi tôi: “Đây… đây là…” Tôi thấy sắc mặt Điền Mộ Thanh bỗng chốc thay đổi thì biết mình đoán không sai, hỏi lại: “Cô nhận ra chiếc gương này?” Điền Mộ Thanh gật đầu rồi lại lắc đầu, cô không nói gì nữa, chỉ đứng thất thần nhìn chiếc gương. Tôi biết Điền Mộ Thanh có một số chuyện còn chưa nói với chúng tôi, nhưng cô không có ý hại người. Tôi giao chiếc gương lại cho cô, ba người quay trở ra ngoài Na miếu. Mặt dày cõng Điếu bát trên lưng, tôi và Điền Mộ Thanh cầm đuốc soi đường, ra khỏi Na miếu nhằm hướng bắc thẳng tiến. Trong khu rừng dày đặc sương mù giăng mắc, toàn là những gốc đại thụ mấy người ôm không xuể, cành cây chĩa ra chi chít. Vừa mới mưa xong nên trong rừng rất ẩm ướt, mùi gỗ cây mục nát bốc lên nồng nồng. Tôi nghĩ sơ đồ vẽ trên bức tường không thể sai được, đi thẳng về hướng bắc chính là Thảo Hài Lĩnh, cứ đi theo la bàn là được. Tôi vừa đi vừa nói chuyện với Điền Mộ Thanh, tôi hỏi thẳng luôn cô ta: “Cô nói thật với tôi đi, trước đây cô đã từng tới thôn Thiên Cổ Dị Đế rồi phải không?” Điền Mộ Thanh trả lời: “Chưa… Sao anh lại hỏi vậy?” Tôi nói: “Cô giấu được người khác nhưng không giấu được tôi đâu. Cô cũng không nghĩ xem tôi là ai. Định đối phó với tôi? Cô vẫn còn non lắm.” Điền Mộ Thanh nói: “Tôi chẳng có ý đối phó với anh làm gì. Đã nói đến đây rồi, anh có tin hay không thì tùy, không tin tôi cũng chẳng có cách nào khác.” Tôi biết cô nàng vẻ ngoài hiền dịu nhưng không yếu đuối chút nào, đành phải hỏi: “Cô đến rồi thì nói đến rồi, có sao đâu.” Điền Mộ Thanh nói “Tôi hiểu tại sao anh lại nghi ngờ, có điều có những việc tôi không biết phải nói sao, có nói anh cũng chẳng tin.” Tôi nói: “Muốn nói hay không là tùy cô, tin hay không là ở tôi. Tôi vẫn lựa chọn tin tưởng cô, nếu không tôi đã bỏ mặc cô từ lâu rồi.” Điền Mộ Thanh lại nói: “Đúng là tôi chưa từng tới đây, nhưng lại có cảm giác rất quen thuộc với nơi này, giống như… giống như kiếp trước đã từng biết tới nơi này vậy.” Thấy cô nàng không có vẻ như nói dối, tôi trong lòng kinh ngạc, miệng thì lại hỏi: “Làm gì có chuyện đầu thai chuyển thế…” Điền Mộ Thanh nói: “Tôi cũng không tin. Nhưng tôi nhìn quang cảnh nơi đây như đã từng gặp, nhìn thấy quan tài dưới địa cung thì tôi lại có cảm giác sợ hãi vô cùng, nhưng không lý giải nổi vì sao lại sợ. Lúc trên tàu nghe các anh nói chuyện ngôi mộ cổ trong núi Hùng Nhĩ, tôi cũng không hiểu vì sao mình lại có cảm giác muốn tới đây. Khi đến đây rồi tôi mới hiểu, đó chính là số mệnh của tôi, tôi có cảm giác mình sẽ không thoát ra khỏi ngôi làng này.” Tôi an ủi cô nàng: “Tôi là do suốt ngày mơ thấy ác quỷ đến đòi mạng, không thể không tới đây đào mộ trộm bảo, không ngờ dùng giấy dập lửa, rước họa vào thân. Còn cô trong cõi hư vô như có sợi dây vô hình kết nối với người làng cổ này. Hai chúng ta như châu chấu trên cùng sợi dây, nếu có chuyện thì chẳng ai thoát ra được, cô cũng đừng lo lắng quá, trời sập đã có tôi chống hộ cô. Con người tôi thường ngày ăn nói ngang tàng, nhưng chủ yếu đều là những câu nói tận đáy lòng, ruột để ngoài da, nếu có chỗ nào mạo phạm thì cô đừng để bụng nhé.” Điền Mộ Thanh nói: “Các anh cứu mạng tôi, tôi còn chưa biết phải báo đáp thế nào, sao mà trách anh được.” Chúng tôi nói ra được những lời này như trút được gánh nặng, nhưng tôi không tin Điền Mộ Thanh đã từng chết ở ngôi làng Thiên Cổ Dị Đế này, sau khi đầu thai chuyển thế lại quay lại, chuyện này chắc có nội tình gì đây, có điều tôi chưa tìm ra chân tướng mà thôi. Lúc này, tôi chỉ mong mau chóng tới Thảo Hài Lĩnh, mau chóng rời xa nơi quỷ quái này. Còn ngôi làng cổ đó đã từng xảy ra chuyện kỳ quái gì tôi không còn quan tâm nữa, đó không phải là việc tôi có thể đối phó được, chỉ mong là cả hội không bị chết ở đây. Tôi và Mặt dày thay nhau cõng Điếu bát, Điền Mộ Thanh cầm đuốc soi đường. Ba người đi không ngừng nghỉ, chỉ thấy trong lớp sương mù dày đặc từng hàng tùng bách lừng lững, xem ra chúng tôi sắp ra khỏi khu rừng rồi, nhưng trước mắt không thấy hang động đâu, chỉ thấy một tấm bia mọc lên giữa đám cỏ dại um tùm, bên trên khắc chi chít văn tự cổ. Điền Mộ Thanh tiến lên xem xét, cô nói đây chính là tấm bia đá Tầm Na. Cả ba chúng tôi nhìn nhau thất kinh. Trên bản đồ thì tấm bia nằm ở phía nam ngôi làng, chúng tôi đi về hướng bắc tại sao lại tới đây được chứ? Hơn nữa từ chỗ Na miếu xuất hành, chúng tôi cũng chưa đi xa là mấy, cho dù tốc độ nhanh tới đâu cũng không thể đi xa được như vậy. Mặt dày nói: “Hay là bọn mình lấy báu vật của thôn nên những hồn ma kia giữ chân bọn mình lại không cho ra khỏi nơi này. Ghê gớm thật, bọn này định dùng chiêu đi lòng vòng này khiến tụi mình mệt chết đây.” Tôi nói: “Oan hồn giữ chân thì cùng lắm là đi lòng vòng tại chỗ thôi. Bọn mình gặp phải chuyện còn khó hiểu hơn, rõ ràng là đi về hướng bắc thì lại xuất hiện ở phía nam của làng, xung quanh tối đen như vậy, chỉ e có đi tới chết cũng không ra khỏi nơi này.” 2 Chúng tôi cũng liệu trước là không dễ ra khỏi nơi này, nhưng không ngờ là đi về hướng bắc lại tới hướng nam như vậy. Tôi nhớ tấm bia Tầm Na, hẳn nó ghi chép lại những sự việc quan trọng của ngôi làng nên nói Điền Mộ Thanh đọc nội dung trên bia. Đêm tối mịt mùng, bia đá lại cao to lừng lững, Điền Mộ Thanh phải đứng lên lưng con bí hí mới đọc được chữ trên bia. Tấm bia ghi chép rất nhiều nội dung, Điền Mộ Thanh nhất thời cũng không lý giải hết được. Chúng tôi đặt Điếu bát nằm trên lưng bí hí, thấy anh ta thở thoi thóp, chúng tôi không khỏi lo lắng. Mặt dày thở dài thườn thượt, anh ta nói với Điếu bát: “Chỉ còn một bước nữa thôi, một bước nữa là ra khỏi đây rồi, kiểu gì anh cũng phải cố lên đấy, về tới nhà rồi mới được phép xuôi tay.” Tôi nói với anh ta: “Anh ấy đã thế này rồi ông nói mấy cũng có tác dụng gì, mà có nghe thấy cũng bị ông làm cho tức chết.” Mặt dày gân cổ cãi lại: “Người chỉ còn chút hơi tàn, dở sống dở chết, mê man bất tỉnh rồi, chỉ có điều hồn chưa đi thôi, hồn mà đi thì người cũng chẳng còn. Cho dù anh ấy không nghe thấy, nhưng vẫn phải nói để giữ hồn lại, không chừng lại không chết.” Tôi gật đầu tán thành: “Đúng là có cách nói như vậy. Bình thường trông ông rất quê mùa thô kệch, không ngờ cũng biết điều này.” Mặt dày nói: “Cái này gọi là chân nhân bất lộ tướng, không phải thép nguội mà là vàng ròng đấy.” Tôi nói: “Vừa rồi ông nói tới chuyện ma giữ chân khiến chúng ta không ra được chỗ này, tôi nghĩ tới nghĩ lui cũng có lý. Tôi vẫn nhớ Lư mặt rỗ có nói dưới hồ Tiên Đôn có một thôn làng, năm đó đói kém, một người dân đã tới khu làng này trộm gạo, khi lấy rõ ràng là gạo trắng phau phau, khi ra khỏi làng bỗng trở thành bùn đất. Đó chẳng phải là ma vùng này giở trò sao?” Mặt dày sợ chiếc vương miện vàng cũng biến thành đất, vội vàng mở chiếc túi da rắn ra xem, may là đồ ở trong vẫn còn nguyên. Tôi nói: “Người trộm gạo sau khi ra khỏi khu làng này thì gạo mới biến thành đất, bọn mình đã ra khỏi đây đâu, ông kiểm tra bây giờ cũng bằng thừa.” Mặt dày nói: “Lấy được mấy món này đâu phải dễ, mấy lần suýt bỏ mạng rồi, sau khi ra ngoài mà biến thành đất thì đúng là bắt nạt người quá đáng.” Tôi nói: “Không thể không lường trước tình huống xấu nhất, nếu đi nhầm vào trong chợ núi của thôn Thiên Cổ Dị Đế thì có đi tới chết cũng không ra khỏi đây được.” Mặt dày lại hỏi: “Chợ núi? Ở đó bán gì vậy?” Tôi giải thích: “Ch







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Đọc truyện ma- khiếp phù du ma

Đọc truyện ma- khiếp phù du ma Vốn thích ăn xôi nếp vào mỗi sáng, nên kể cả lúc...

Truyện Ma

09:37 - 10/01/2016

Đọc Truyện Ma – Trong Bóng Tối

Đọc Truyện Ma – Trong Bóng Tối Hương cảm thấy vô cùng sợ hãi, da gà khắp người ...

Truyện Ma

08:55 - 10/01/2016

Lo trước chắc ăn

Lo trước chắc ăn Vào những ngày hè, Kiến vừa đi dạo hết cánh đồng...

Truyện Ngắn

23:41 - 22/12/2015

Người anh hùng

Người anh hùngAnh chỉ là một thằng hèn, vô tích sự. Mẹ anh đã dà...

Truyện Ngắn

09:34 - 23/12/2015

Chào ông Tào!

Chào ông Tào!trên đời, không có cái gì là không hóa giải được, ...

Truyện Ngắn

06:35 - 23/12/2015


Snack's 1967