ian chật hẹp phía sau xe, cộng thêm Lâm U nằm ngang trên ghế sau, hương thơm thoang thoảng của cô ấy bao vào mũi tôi, e rằng bất cứ ai cũng sẽ đều “thay lòng đổi dạ”. Nhưng tôi lập tức lắc lắc đầu, ngoảnh mặt hướng về phía cửa kính trước mặt, chỉ thấy cần gạt nước không ngừng chuyển động trên tấm kính chắn gió. Vài phút sau xe đã chạy chậm lại, tôi nhìn thấy biển báo bệnh viện rất nổi bật bên đường. Khi bác tài chuẩn bị quay đầu xe để lái vào trong viện thì tôi bỗng nghe thấy tiếng thở khe khẽ. “Tôi đang ở đâu?” Cô ấy cuối cùng cũng tỉnh lại, mở mắt, hoang mang hỏi. Tôi vội vàng cúi người xuống nói bên tai cô ấy: “Đã tới cổng bệnh viện rồi”. Lâm U giống như bị điện giật một cái, lắc đầu nói: “Không! Tôi không cần tới bệnh viện! Tôi không cần tới bệnh viện!” Chiếc tắc xi đã quay đầu, lái thẳng vào cổng bệnh viện. Tôi an ủi cô ấy nói: “Ban nãy cô vừa bị ngất trong quán bar, tôi đưa cô tới viện kiểm tra xem sao”. “Không cần đâu, bây giờ tôi không sao nữa rồi, không cần tới viện đâu”. “Thật sự không sao chứ?” Bỗng nhiên, Lâm U dường như ý thức được mình đang gối lên đùi tôi nên liền vội vàng ráng sức gồng người lên nói: “Anh muốn làm gì vậy? Tránh xa tôi ra!” “Cô đừng hiểu lầm, ban nãy cô ngất xỉu đấy”. Lâm U ngồi co ro trên ghế cạnh tôi, đầu ngả vào kính cửa sổ, hai tay ông lấy vai giống như trước mặt đang là một tên cướp vậy, cô ấy gào lên: “Đừng có lợi dụng lúc người khác gặp nạn”. Xe vừa vặn đỗ trước cổng bệnh viện, bác tài mặt đầy nghi ngờ nhìn tôi, hỏi tôi có cần vào không. Lâm U cúi đầu lẩm bẩm nói: “Tôi không muốn tới bệnh viện, đưa tôi rời khỏi đây”. Nhìn bộ dạng này của cô ấy, tôi chỉ biết bó tay, nói với bác tài: “Xin lỗi, quay lại giúp với!” Miệng bác tài khẽ lầu bầu một tiếng, chắc là nói “thần kinh” cũng nên. Tắc xi lại quay đầu xe trước cổng bệnh viện, lao ra phố mưa đêm. Tôi kề sát Lâm U nói: “Có cần đưa cô về nhà không? Tôi biết nhà cô”. “Không, tôi đã không còn nhà nữa rồi”. Đúng vậy, nếu như cô ấy quả thật là con gái của Hứa Tử Tâm vậy thì chắc chắn là một cô gái mồ côi không chốn nương thân. Vì đã đến nước này, nên tôi thuận nước đẩy thuyền một cái, nói bác tài đưa chúng tôi tới căn phòng của Tô Thiên Bình. Đã hơn 10 giờ rồi, thành phố ngoài cửa xe vẫn chìm trong mưa khói mờ ảo, làm mờ đi biết bao những ánh đèn sáng như ban ngày của những tòa nhà cao ốc. Lâm U lặng lẽ kề sát cửa sổ, ánh mắt cảnh giác nhìn thẳng vào tôi khiến tôi cảm thấy bối rối vô cùng. Giờ đây cô ta rút cuộc là Lâm U – hay là A Hoàn? Để phá vỡ sự bối rối này, tôi thử khẽ hỏi thăm dò: “Cô còn nhận ra tôi không?” Cô ấy nhìn vào mắt tôi rồi chững lại một lúc, gật gật đầu nói: “Tôi nhớ tôi đã từng gặp anh, chính trong quán bar tối hôm trước, có một gã đầu trọc kéo chặt tôi, lúc đó anh đã giúp tôi, cảm ơn anh”. “Còn nhớ không? Chiều hôm qua chúng ta đã nói chuyện điện thoại với nhau?” “Tôi nhớ ra rồi, là anh gọi vào máy tôi, còn nói với tôi rất nhiều câu kỳ quái!”. Cô ấy chau mày nhìn nhìn tôi, đột nhiên thốt ra một câu: “Tôi thấy anh giống thằng điên”. Câu cuối cùng khiến tôi khóc dở mếu dở, rút cuộc ai bị bệnh chứ? Tôi chỉ biết cười đau khổ: “Có lẽ tôi bị bệnh thật. Nhưng, tại sao hôm qua cô lại nhắn tin cho tôi, để tôi lấy khóa mở cửa vào nhà cô?” “Tôi nhắn sao? Tôi không nhớ nữa”. Lâm U quay đầu ra phía ngoài cửa sổ, ánh đèn cao áp xuyên qua màn mưa, mờ ảo soi rọi lên mặt tôi, hiện lên những bóng sáng như từng lớp sóng. Xe dừng lại dưới khu nhà Tô Thiên Bình, sau khi trả tiền bước ra khỏi xe, tôi đưa tay về phía Lâm U đang co ro trên ghế. Đôi mắt cô ấy lạnh lùng nhìn tôi, nhưng vẫn đưa tay ra cho tôi. Xem ra cô ấy toàn thân mệt mỏi rã rời, tôi kéo cô ấy ra khỏi xe. Lâm U ngẩng đầu nhìn tòa chung cư im ắng này nói: “Đây là nơi quái quỷ nào thế này?” So sánh của cô ấy thật chính xác, tôi đành phải giả vờ kinh ngạc: “Không phải cô đã từng đến đây rồi sao?” “Chưa, tôi chưa từng tới đây”. Đúng vậy, người lần trước tới đây là A Hoàn chứ không phải là Lâm U. Nhưng cô ta vẫn theo tôi lên lầu, cẩn thận rón rén bước lên cầu thang tối đen, xung quanh vọng lại tiếng bịu mũi nói: “Hình như có mùi gì ý!” Tôi chỉ biết trả lời qua loa: “Ừm, có thể là do cửa sổ cứ đóng im ỉm”. Đèn trong phòng khách bật lên, thứ đầu tiên Lâm U nhìn thấy chính là ngôi sao năm cánh màu trắng trên sàn nhà: “Đó là cái gì?” “Cô thật sự chưa từng nhìn thấy sao?” “Không, tôi thấy rồi. Trong một số sách nói rằng – nó tượng trưng cho ma cà rồng phục sinh”. Giờ thì tới lượt tôi rùng mình: “Ai cho cô đọc những cuốn sách đó?” Lâm U chau mày nói: “Cha tôi”. “Cha cô tên gì?” “Hứa Tử Tâm”. Cô ấy bình tĩnh ói ra ba từ đó, giống như bình thường chúng ta vẫn hay nói ra tên của cha mẹ mình vậy. Khi tôi nghe thấy cái tên này từ miệng Lâm U, tim bất giác giật thót một cái, không biết là do phấn khởi hay là sợ hãi, tới nỗi nói năng cũng không được mạch lạc nữa rồi: “Cha cô… rút cuộc cũng nói ra rồi… Hứa Tử Tâm”. “Hình như anh rất ngạc nhiên? Anh đã từng nghe đến tên cha tôi?” “Đúng vậy, giáo sư Hứa Tử Tâm khoa tâm lý học của trường đại học S danh tiếng, tác giả của cuốn ‘Hủy diệt mộng cảnh’”. “Hóa ra anh biết rồi à”. Lâm U hình như bớt căng thẳng hơn một chút, không còn cảnh giác cao độ với tôi như ban nãy, “Chắc anh vẫn ngạc nhiên khi thấy tôi họ Lâm chứ không phải họ Hứa đúng không? Bởi vì mẹ tôi họ Lâm, tôi theo họ mẹ”. Xem ra cô ấy đích thị là con gái của Hứa Tử Tâm. Đầu óc tôi càng lúc càng rối loạn, không biết còn có điều gì được thốt ra từ miệng cô gái này, tôi đành phải cố tỏ ra bình tĩnh đáp lại: “Cái này tôi cũng biết rồi”. “Sao anh lại biết? Lẽ nào anh là học sinh của cha tôi?” Tôi lập tức lắc đầu nói: “Không. Cô có biết cha cô hiện giờ ở đâu không?” Thật ra tôi chỉ muốn thăm dò cô ta, bởi vì không một ai biết cha cô – Hứa Tử Tâm rút cuộc còn sống hay đã chết. “Tôi biết”. Thật không ngờ Lâm U lại khảng khái thót ra như vậy, Hứa Tử Tâm thật sự vẫn còn sống? Tôi căng thẳng hỏi: “Ông ấy hiện đang ở đâu?” “Địa ngục!” Lâm U thốt ra hai từ đó như định đóng cột khiến tim tôi lập tức chìm nghỉm xuống đáy – Hứa Tử Tâm dưới địa ngục? Bét ra cũng không ở tầng thứ 19 đâu nhi? “Ý cô nói là ông qua đời rồi?” Rút cuộc thì biểu hiện của cô ấy cũng trùng xuống, trong ánh mắt đáng sợ của cô ấy, tôi gần như lại phát hiện thấy hình bóng của A Hoàn. Cô ta gật đầu nói: “Đúng vậy, ông đã mất ba năm trước”. Tôi không muốn làm cô ấy quá xúc động, nhưng tôi bắt buộc phải hỏi cho rõ ràng, liến khẽ nói: “Nghe nói là tự sát?” Tuy ánh mắt Lâm U hướng về phía tôi, nhưng hình như cô ấy đang nhìn một ai đó phía sau lưng tôi, tiêu điểm tầm nhìn rơi vào một nơi rất đỗi xa xăm. Môi cô ấy run rẩy: “Đúng. Ông có để lại cho tôi một bức di thư, ông nói rằng mình đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, ác quỷ đang nuốt chửng mộng cảnh của ông, bởi vậy ông bắt buộc phải chết trong nước, để nước sông mát lạnh cuốn trôi đi những tội ác của ông”. “Ác quỷ nuốt chửng mộng cảnh?” Điều này khiến tôi lập tức nhớ tới “Hủy diệt mộng cảnh”, đoạn mở đầu Hứa Tử Tâm đã viết thế này: Trong cơ thể tôi tồn tại một con ác quỷ… Giờ đây thứ đầu tiên mà nó muốn nuốt chửng là – mộng của tôi. Lẽ nào trong cuốn sách này có một điềm báo nào đó? Tôi đồng thời cũng nhớ tới Hoắc Cường và Hàn Tiểu Phong, hai con người đáng thương này cũng không phải chết vì ác mộng sao? Lúc tôi cúi đầu suy tưởng, Lâm U đã tự ý đi vào phòng ngủ, cô ấy vừa bước vào cửa là đã chú ý ngay tới màu đỏ trên kính cửa sổ. Cô ấy nhíu mắt bước tới trước cửa sổ hỏi: “Đây là cái gì?” “Tên của một cô gái khác”. “Cô ta tên là gì?” “A Hoàn.” Lâm U nghe thấy cái tên này dường như không chút mảy may xúc động, cô ta ngẫm nghĩ nói: “A Hoàn là ai? Tôi hình như chưa bao giờ nghe thấy người này”. Mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng nặng hạt, hình như còn văng vẳng vọng lại một thứ âm thanh kỳ dị nào đó. Khuôn mặt của tôi và Lâm U ánh lên trên cửa kính, giống như u hồn đi dạo sau bữa tối vậy. “Được rồi, nói về cha cô đi”. Mặc dù biết rằng như thế này đối với cô ấy có lẽ rất tàn nhẫn, nhưng tôi bắt buộc phải quay lại chủ đề câu chuyện, bởi vì bây giờ đã là gần nửa đêm rồi, đợi tới giờ này ngày mai, giới hạn bảy ngày phục sinh của A Hoàn cũng tới lúc kết thúc – thời gian còn lại không tới 24 giờ đồng hồ. Lâm U vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm tư hồi lâu nói: “Tôi hận ông!” Giọng cô ấy bỗng chốc trở nên thật đáng sợ, giống như dã thú bị thương gào rú trong lồng, gằn giọng và đầy phẫn nộ, trong căn phòng giữa đêm mưa này quả khiến người ta vô cùng sợ hãi. “Cô hận ai?” “Hứa Tử Tâm – Cha tôi”. “Tại sao lại hận ông? Ông một mình nuôi cô khôn lớn, ông chắc chắn rất yêu thương cô”. “Đúng vậy, tôi biết ông rất yêu tôi”. Lâm U đột nhiên ngẩng đầu lên im lặng hồi lâu, tôi cảm giác như có chất lỏng nào đó ầng ậc trong mắt cô ấy, “Nhưng ông lại tàn nhẫn vứt bỏ rôi, một mình rời khỏi thế giới này”. “Nhưng cha cô chưa chắc đã chết, cho đến nay vẫn chưa phát hiện ra xác ông, có lẽ ông vẫn sống ở một nơi nào đó trên thế giới này, thậm chí là trốn bên cạnh cô để được nhìn thấy cô, chẳng qua là cô không biết mà thôi”. Lâm U cười đau khổ lắc đầu: “Không, đối với tôi mà nói cha tôi đã chết rồi,kể từ hôm mà tôi đọc được di thư của ông vào ba năm trước. Ông đã từng yêu tôi như thế, tôi cũng đã từng yêu ông như thế – mẹ đã mất khi tôi ra đời, mọi người đều nói tôi là sao đại hạn, sự ra đời của tôi đã giết chết mẹ tôi. Nhưng cha tôi không thấy vậy, ông coi tôi là sinh mệnh tiếp diễn của mẹ, để tôi theo họ mẹ, luôn coi tôi là ngọc báu trong lòng bàn tay. Trừ những năm ông ra nước ngoài tu nghiệp ra, hai cha con tôi luôn quấn quít bên nhau, cùng nhau trải qua 18 năm”. “Cô biết tại sao ông lại tự sát không?” “Không biết! Tôi cũng không biết dũng khí ở đâu ra mà cha lại bỏ rơi tôi trên nhân gian này, còn bản thân ông lại đến một thế giới khác”. Đột nhiên, tôi nhớ lại những lời mà Tôn Tử Sở nói với mình, tôi nhìn vào mắt Lâm U hỏi: “Trước khi mất cha cô có biểu hiện gì không bình thường không?” Cô ấy vẫn trả lời bằng giọng lạnh nhạt: “Không, tôi không biết”. Tôi biết bản thân mình bắt buộc phải đủ kiên nhẫn: “Được rồi, vậy thì n ói về tình hình sau khi ông qua đời được không? Sau đó đã lại xảy ra chuyện gì?” Lâm U vẫn nhìn ra mưa đêm ngoài cửa sổ, một lúc lâu sau mới đáp lại: “Cha luôn là sinh mệnh của tôi, mất đi cha đồng nghĩa với việc mất đi cả thế giới này…” “Tôi cô thể hiểu được, lúc đó chắc chắn rất đau khổ”. “Không phải là rất đau khổ mà là đau khổ cực độ!”, Lâm U dường như hoàn toàn chìm đắm trong hồi ức, thẫn thờ nói: “Cả ngày đều đầm đìa nước mắt, đêm nào cũng mơ thấy xác cha nổi lên mặt nước, trong bụng ông chứa đầy nước bẩn, hàng vạn con dòi bơi trong bụng ông, một con ác quỷ bò ra dsau đầu ông, lộ ra khuôn mặt hung tợn cười nhăn nhở với tôi”. Tuy đoạn miêu tả này khiến tôi này sinh cảm giác buồn nôn, nhưng tôi vẫn tiến sát lại gần cô ấy một bước: “Năm đó cô vừa tròn 18 tuổi, có phải đúng năm thì đại học không?” “Không sai. Cha tôi xảy ra chuyện vào tháng 3, mấy tháng sau là thi đại học rồi. Vốn dĩ tôi rất có khả năng đỗ thủ khoa, nhưng biến cố của cha đã khiến đầu óc tôi trống rỗng, đến một chữ tôi cũng không học nổi, một tiết cũng không nghe nổi. Cứ mất hồn như vậy mất vài tháng, tôi đợi trước cửa nhà cả đêm, hy vọng cha sẽ đột nhiên trở về, cho mãi tới tận hôm thi đại học”. “Thế nên cô đã thi trượt đại học? Phải vậy không?” Cô ấy im lặng gật gật đầu: “Môn tiếng Anh vốn giỏi nhất thì tôi gần như nộp giấy trắng. Đến cả bài văn thi đại học của tôi cũng chỉ viết ba chữ – Cha trở về!” “Cô trượt đại học?” “Ừm, đến điểm chuẩn thấp nhất cũng không đạt được! Vừa đủ để lấy một tấm bằng tốt nghiệp cấp 3”. Nghe tới đây tôi cũng chỉ biết im lặng. Quả thực, bất cứ ai nếu phải chịu đựng sự kích động này, chắc có lẽ đều sẽ trở nên như vậy, Lâm U có thể tham gia thi đại học cũng đã là rất kiên cường rồi. “Trượt một lần cũng không sao, lẽ nào cô không học ôn lại sao?” “Học lớp 13?” Cô ấy khẽ thở dài, lắc đầu nói: “Tôi không học lại, và cũng không bao giờ có tâm trí học hành nữa, lòng tôi chỉ còn lại nỗi hận – hận cha tôi”. “Và như vậy cô đã trở thành thanh niên chờ việc làm? Nhưng cũng chẳng sao cả, cuộc đời vừa mới bắt đầu mà”. Tôi vẫn muốn an ủi cô ấy, cho dù tôi biết những lời này bất lực và nhợt nhạt nhường nào. “Đúng, dù sao thì cha tôi cũng đã để lại cho tôi một đống của thừa kế, trong đó có nhuận bút tác giả của một cuốn sách xuất bản tại nước ngoài”. “Là cuốn’Hủy diệt mộng cảnh’ phải không? Tôi nghe nói cuốn sách này ở nước ngoài rất được hâm mộ, cha cô chắc chắn kiếm được không ít tiền bên ngoài”. Lâm U cười đau khổ: “Tiền thì không ít, nhưng tôi không cầm được một hào”. “Thế là thế nào?” “Tôi có một người anh họ, đấy cũng là cháu trai duy nhất của cha tôi, anh ấy học ngành tài chính tiền tệ, trên thế giới này ngoài tôi ra thì anh ấy chính là người được cha tôi hết mực yêu chiều. Người như cha toàn tâm toàn ý nghiên cứu học thuật, không quan tâm lắm tới vấn đề tiền bạc, nên đã ủy thác cho anh họ tôi quản lý tài chính, bởi vì ông vô cùng tin tưởng người cháu trai duy nhất này. Vậy mà, chẳng bao lâu sau khi cha tôi xảy ra chuyện, anh họ đã mang tất cả tiền bạc của cha tôi sang Australia, kể từ đó tin tức thưa dần rồi không liên lạc được nữa”. Xem ra “trí tuệ” của giáo sư cũng chỉ tương đối mà thôi, có nhiều điểm thậm chí còn ấu trĩ hơn cả người bình thường, nhưng ai mà ngờ được, người thân nhất của mình lại phản mình? Tôi đành phải đồng tình nói: “Kể từ đó cô đã chẳng còn gì cả?” “Đúng vậy, gần như không một xu dính túi. Do cha tôi chỉ là mất tích, thế nên đại học S cũng không phát tiền trợ cấp. Đến cả căn hộ mà cha tôi vừa mới mua chưa được bao lâu, cũng do không có khả năng trả nợ nên đã bị ngân hàng cưỡng chế tịch thu rồi”. Thật là “Phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí”, trước mắt tôi đang hiện lên “bức tranh cô gái mồ côi” không chốn nương thân, tôi thở dài nói: “Vậy thì cô có thể nhờ vả họ hàng”. “Khi cha còn sống, tất cả họ hàng đều tới nhờ vả chúng tôi, nhưng sau khi cha xảy ra chuyện, tất cả tiền bạc đều bị anh họ cuỗm đi rồi, thì cũng chẳng có họ hàng nào tới thăm tôi cả. Tôi cũng đã từng đến tìm vài người họ hàng, nhưng họ đều không muốn cưu mang tôi, tôi chỉ biết dựa vào tiền làm thêm bên ngoài để nuôi sống bản thân”. “Ba năm qua cô cứ làm thêm bên ngoài như vậy, còn thuê nhà sống bên ngoài?” Tôi nhìn khuôn mặt nhợt nhạt và gầy gò của cô ấy, lắc đầu nói: “Cô kiên cường hơn tôi tưởng rất nhiều đấy”. “Tôi vốn dĩ là con một được nuông chiều, từ nhỏ đã được cha yêu chiều, nhưng từ biến cố ba năm trước, tôi cảm thấy mình hoàn toàn trở thành một người khác. Tôi đã từng làm rất nhiều công việc khác nhau, bán mỹ phẩm ở chợ, bán thức phẩm chức năng giao hàng tận nhà, làm thêm ở cửa hàng KFC và McDonand’s, đứng bán hàng ở ki ốt trên phố, còn làm phục vụ ở quán bar và quán cà phê, tất cả những công việc đó đều là để duy trì cuộc sống”. “So với cô, nữ sinh Xuân Vũ quả thật hạnh phúc hơn rất nhiều”. Lâm U không biết Xuân Vũ là ai, cô ấy gần như đã quên mất sự tồn tại của tôi, và tự mình nói tiếp: “Tôi đã quên mất thế nào gọi là hạnh phúc. Ba năm nay, tôi đã trải qua vô số chuyện và gặp gỡ rất nhiều người, rất nhiều gương mặt cứ lắc lư qua lại trước mặt tôi, họ lộ ra những khuôn mặt tươi cười, sau đó thò tay ra vuốt mặt tôi, những cánh tay bẩn thỉu đó rất lạnh… lạnh toát…” “Có người muốn bắt nạt cô?” Nhưng cô ấy không muốn nói tiếp nữa, biểu hiện trở nên vô cùng hoảng hốt, giống như đang thực sự đối diện với u hồn, đôi tay cô ấy ôm lấy cơ thể như muốn tự bảo vệ, từ từ lùi lại phía góc tường. Tôi vô thức tiến về phía tường vài bước, nhưng cô ấy lập tức cao giọng hét lên: “Không được”. Âm thanh này khiến tôi nhớ lại tiếng hét thất thanh của A Hoàn nửa đêm hôm qua – tiếng hét chí mạng. Nhưng lúc này đầu óc tôi lại rất tỉnh táo, tôi không tiếp tục tiến lại gần Lâm U nữa, chỉ lớn tiếng nói: “Cô sao thế? Bây giờ không việc gì nữa rồi, tôi không bắt nạt cô đâu”. “Đừng lại gần tôi!” Lâm U vẫn bị kích động hét lên, tôi thức sự rất sợ “bà Tư béo” sát vách nghe thấy. Bộ dạng của cô ấy càng lúc càng đáng sợ, mắt cũng trợn hết cả lên khiến người khác phát hoảng, giống như linh hồn đang nhìn trộm vậy. Tôi thậm chí còn nhìn thấy đôi tay cô ấy đan vào nhau, giống như bộ dạng người bị động kinh bắt gà. Mưa ngoài cửa sổ rào rào đập lên cửa kính, tim tôi đập càng lúc càng nhanh. Cảnh tượng trước mắt khiến lòng dạ tôi nóng ran, nhưng tôi không biết mình nên làm gì, Lâm U vốn không chấp nhận tôi tiến lại gần cô ấy. Cuối cùng, toàn thân cô ấy co rúm lại, vùi đầu vào giữa hai đầu gối, giống như một con tê tê cuộn tròn lại, chỉ để lại cho tôi tấm lưng. Cô ấy không nói gì cả, bất động thu lu trong góc tường. Căn phòng ngủ này lại trở nên im lặng như chết, chỉ còn lại tiếng mưa ngoài cửa sổ. Tôi trầm ngâm chờ đợi hồi lâu, cuối cùng cũng hỏi: “Lâm U, bây giờ cô ổn hơn rồi chứ?” Lâm U không đáp lại, cô ấy vẫn co ro ở đó, không thấy bất cứ phản ứng gì. Cô ấy rút cuộc sao thế? So với sự nổi loạn lúc nãy, sự im lặng lúc này còn đáng sợ hơn. Tôi chỉ biết nín thở, nhẹ nhàng tiến vài bước về phía trước, ngồi xuống cạnh cô ấy. Lại mấy phút qua đi, tôi thực sự không kìm chế được nữa nên đã chạm vào người cô ấy, cô ấy đột nhiên quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt quái dị và thẫn thờ. Nói cô ấy quái dị là bởi ánh mắt cô ấy trở nên rất khác, ánh mắt u buồn nhìn thẳng vào tôi, khiến người ta cảm thấy không lạnh mà vẫn run cầm cập. Tuy vẫn là khuôn mặt đó, nhưng trong vài phút ngắn ngủi lại khiến tôi cảm giác đó là hai người hoàn toàn khác nhau. Không hiểu vì nguyên nhân gì, chỉ là cảm giác trong lòng tôi mà thôi, còn cả đôi mắt mê hồn trăm biến vạn hóa. “Lâm U, cô sao thế?” “Anh gọi gì tôi?” Cô ấy ngây ngô đáp, hình như cả giọng nói cũng đã biến đổi làm tôi suýt chút nữa hồn xiêu phách lạc. Đúng vậy, giọng nói, ánh mắt và cả khí chất của cô ấy, lẽ nào là – A Hoàn? Tiếng mưa ngoài cửa sổ càng to hơn, tôi run rẩy lùi lại một bước, ngẩng đầu chỉ lên kính cửa sổ hỏi: “Cô là nó?” Ngón tay tôi chỉ vào màu đỏ trên cửa kính! “Đúng vậy, đây chính là tên tôi”. Ánh mắt cô ta hơi ngước lên trên, nhìn “Hoàn trên cửa kính đáp. Đúng vậy, cô ta chính là A Hoàn. Cô ta chính là u hồn bưu thiếp? Nữ vương Lương Chử phục sinh? bằng xương bằng thịt? Có lẽ, cô ta chính là tất cả, và cũng chẳng phải là gì cả. Nhưng tôi vẫn hỏi: “Thế Lâm U thì sao? Lâm U vừa nãy đứng trước mặt tôi đi đâu rồi?” “Cô ta chết rồi!” Câu trả lời này khiến tôi ngây người ra, nhưng tôi lập tức lắc đầu nói: “Chết rồi? Không, cô ta vừa đứng trước mặt tôi – Cô ta chính là cô. Lâm U chính là A Hoàn, A Hoàn chính là Lâm U”. Khóe miệng cô ta nở ra nụ cười quái dị, sống lưng tôi lạnh toát. Cô ta từ từ kề sát tai tôi, hình như là thì thầm vào tai tôi: “Cái người mà anh nói – Lâm U, cô ta thực ra chỉ là thân xác tôi, linh hồn cô ta đã chết rồi, bây giờ người đang nói chuyện với anh là tôi – A Hoàn”. Tai tôi có thể cảm nhận được hơi nóng phả ra từ miệng cô ta, tôi vội vàng lùi lại một bước: “Cô nói là cô chiếm giữ thân xác của Lâm U?” Linh hồn ký sinh trên thân xác người khác – những chuyện thế này quả thật khiến người ta dựng tóc gáy. “Đúng vậy, không thì tôi làm sao có thể phục sinh được? Ngoài cách mượn một cơ thể nào đó, và người đó chính là Lâm U, hơn nửa năm trước làm trong một quán cà phê gần Quán trọ Hoang thôn”. “Cô đã cướp mất linh hồn của cô ấy từ khi đó rồi? Lâm U là nạn nhân đầu tiên?” A Hoàn nhìn mưa đêm ngoài cửa sổ nói: “Không sai. Nhưng cô ấy còn may mắn hơn những người khác rất nhiều, có thể cùng tôi chung một thân xác”. “Nhưng cô chỉ có thể phục sinh bảy ngày, cô vẫn bắt buộc phải cướp đi linh hồn của nhiều người khác nữa, bởi vậy cô mới chiếm dụng thân xác của Lâm U – Lâm U là một cô gái xinh đẹp và sầu muộn cực độ, trên người cô ấy có khí chất thần bí bẩm sinh, cô có thể lợi dụng sự hấp dẫn của cô ấy với đàn ông để biến thành cái bẫy xinh đẹp, cướp đi linh hồn của rất nhiều nạn nhân vô tội!” Vừa nghe tôi nói, cô ấy vừa không ngừng gật đầu, hình như đang tán thưởng sự phân tích của tôi: “Quả là sự suy đoán hoàn mỹ, đặc sắc đấy”. Nhưng tôi đã lập tức ngắt lời cô ấy: “Không! Cô cho rằng tôi sẽ tin những lời ma quỷ của cô sao? Tôi hỏi cô, cho dù linh hồn của Lâm U đã bị cô hại chết, vậy thì người vừa nãy mà tôi nhìn thấy là ai?” “Đương nhiên vẫn là Lâm U”. Cô ấy lạnh lùng cười, mím mím đôi môi hấp dẫn nói. “Bởi