80s toys - Atari. I still have

Đọc truyện ma- Trở lại hoang thôn mở đầu

hoang phế, không biết chừng dưới chân tôi đang chôn vùi hài cốt của ai đấy. Tôi lập tức lắc lắc đầu phủ định giả tưởng đáng sợ này, bởi vì trong lòng tôi lướt qua một cái tên – lẽ nào là cô ta? Không, mong là không phải người đó. Nhưng tôi vẫn lấy từ trong cặp ra một xấp bưu thiếp, tôi đã lấy chúng từ trong ngăn kéo của Tô Thiên Bình trước khi lên đường, bên trên có in khuôn mặt của u hồn A Hoàn. Tôi đưa bưu thiếp cho trưởng thôn, ông ấy dùng đen pin cỡ đại soi lên xem tỉ mẩn rồi nói: “Không sai, chính là cô gái này!” Quả nhiên là A Hoàn (Lâm U), ảnh cô ta để lại trên bưu thiếp đã phát huy tác dụng to lớn. Giờ thì tôi đã có thể xác thực rồi, hơn một tháng trước cô ta đã tới Hoang thôn, và chính trong cái đêm mà cô ta tới Hoang thôn, ngôi nhà cổ Tiến Sỹ Đệ đã bị hỏa hoạn, thiêu sạch trơn cả mấy căn gác của ngôi nhà cổ này. Khi tôi đang cúi đầu ngẫm nghĩ thì Xuân Vũ đột nhiên chêm lời: “Lúc đó, cô ấy có nói cô ấy tên là gì không ạ?” Trưởng thôn gãi gãi đầu: “Không nói, nhưng hình như tôi đã từng gặp cô gái này”. “Lúc nào?” “Để tôi nghĩ lại xem nào – chắc là khoảng ba năm trước? Đúng rồi, chính là ba năm trước, tôi nhớ là có hai cha con tới Hoang thôn”. Tôi bỗng có chút bồn chồn: “Hai cha con?” “Ừm, người cha tự xưng là giáo sư đại học, đến từ Thượng Hải, nhìn khoảng ngoài 40 tuổi, con gái hình như khoảng 17, 18 tuổi, để tôi nhớ lại đã…”, trưởng thôn lại cúi đầu, hình như đầu óc không còn nhớ nổi nữa rồi, “Đúng, tôi nhớ là giáo sư đó họ Hứa”. “Hứa Tử Tâm!” Cái tên này lập tức thốt ra khỏi miệng, tôi suýt chút nữa gọi cả tên trường đại học S, còn cả cuốn “Hủy diệt mộng cảnh” nữa. Xuân Vũ vội vàng tiếp lời: “Vậy thì con gái của ông ấy có phải là Lâm U không?” Tôi lại dùng đèn pin soi lên tấm bưu thiếp, tự mình lẩm bẩm nói: “Quả nhiên chính là cô ta – Lâm U”. Trưởng thôn vồn không biết tên của Lâm U. Sắc mặt ông trong đêm đông càng trở nên đáng sợ, giống như cô hồn dã quỷ trong đống hoang phế của ngôi nhà cổ này, ông tiếp tục hồi tưởng lại: “Lúc đó tôi nhớ rất rõ, bởi vì giáo sư Hứa Tử Tâm trực tiếp tim đến tôi, hỏi thăm tôi về truyền thuyết cổ xưa của quán trọ Hoang thôn, anh ta nói anh ta tới đây để khảo sát vu… cổ đại gì đó”. Ông ấy không hiểu nghĩa của từ này, thế nên ngừng lại giữa chừng không nói tiếp, tôi vội vàng giúp ông ấy bổ sung: “Văn hóa vu thuật”. “Đúng. Tôi đã kể lại cho anh ta nghe mấy truyền thuyết về Yên Chi, thậm chí là cả truyện vợ thế trong Tiến Sỹ Đệ, anh ta rất hứng thú với những chuyện này”. “Thế còn cô gái thì sao? Ý cháu nói là con gái của giáo sư Hứa”. Ký ức của trưởng thôn cũng đã rõ nét hơn: “Cô ấy có một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng đôi mắt lại khiến tôi có chút khiếp sợ, hình như đó không phải là mắt người, mà giống mắt động vật hay mắt ma hơn, tôi không thích đôi mắt đó”. Hình dung mắt con gái như thế này khiến Xuân Vũ cũng có chút mất tự nhiên, giống như trưởng thôn đang nói cô ấy vậy. Nếu như “Trở lại Hoang thôn” quay thành phim, ngay lúc này đây tôi sẽ có thể quay người lại phía máy quay phim và đọc ra đoạn lời thoại sau: “Bây giờ, chúng ta có thể biết được rằng, ba năm trước Lâm U và Hứa Tử Tâm – cha cô đã cùng nhau tới Hoang thôn. Các quý vị khán giả thân mến, bạn đã đoán ra được kết quả chưa?” Trưởng thôn mím mím môi: “Họ không những từng đến Hoang thôn, mà còn sống trong Tiến Sỹ Đệ”. “Tiến Sỹ Đệ? Ba năm trước Tiểu Chi và cha của cô ấy chắc chắn là vẫn xòn sống chứ nhỉ?” “Gì, cậu cũng quen Tiểu Chi sao?” Hỏng rồi, tôi không muốn bị lộ thân phận của mình đâu, nếu không thì những người dân Hoang thôn nhất định sẽ hận tôi tới tận xương tủy. Tôi chỉ biết bối rối cười cười nói: “Hồi Tiểu Chi còn họ ở Thượng Hải, bọn cháu đã từng có duyên gặp nhau vài lần”. “Ôi, cô gái này chết thật đáng tiếc quá”. Trưởng thôn là một người vô cùng dễ bộc lộ cảm xúc, bất cứ tâm tình gì cũng đều thể hiện trên mặt, nghe giọng ông gần như sắp khóc tới nơi, “Đúng rồi, mùa đông năm đó đúng dịp Tiểu Chi về nhà nghỉ tết, chính cô ấy và cha cô đã ở trong Tiến Sỹ Đệ tiếp đãi cha con Hứa Tử Tâm từ Thượng Hải tới”. “Tôi hiểu rồi! Thảo nào cô ta nói ba năm trước cô ta đã quen biết Tiểu Chi rồi, Lâm U quen thuộc với Hoang thôn, ngẫm lại chắc chắn còn vượt xa cả tôi mới đúng”. “Có lẽ trên thế giới này, còn có cả những người khác cũng đã từng tới Hoang thôn cũng nên?” Trưởng thôn có vẻ hết kiên nhẫn: “Thôi, cô cậu đã xong chưa? Muộn thế này rồi mà không sợ gặp ma à? Nếu như các cô cậu không chê thì tới nhà tôi nghỉ qua đêm nhé”. Sau đó, ông chỉ về một ngôi nhà hai tầng bên cạnh, cửa sổ trên gác vẫn đang sáng đèn. Tôi đang định theo trưởng thôn đi về bên đó thì bỗng nhớ ra thứ trí mạng nhất – thời gian. Bây giờ đã là 9 giờ hơn rồi, cách thời khắc cuối cùng chỉ còn lại 3 tiếng đồng hồ. Không, tôi lập tức lắc lắc đầu nói: “Trưởng thôn, có thể để bọn cháu ở lại đây một mình một lúc được không?” Trưởng thôn lẩm bẩm một câu “thần kinh”, sau đó vẫy vẫy tay nói: “Được thôi, đến đêm lúc nào cũng có thể tới sân sau nhà tôi, tôi để hé cửa cho cô cậu”. Sau đó ông xách đèn rời khỏi đây, vừa đi vừa lẩm bẩm, có lẽ ông coi những người thành phố chúng tôi là mấy kẻ dở hơi cũng nên. Dưới màn đêm mờ ảo của Hoang thôn, chỉ còn lại tôi và Xuân Vũ, cô ấy vô thức sát lại gần tôi. Tôi quay đầu lại nhìn đống hoang phế của Tiến Sỹ Đệ, thấp thỏm bất an nói: “Xuân Vũ, cô không cần phải ở lại với tôi đâu, về nhà cùng với trưởng thôn đi”. Cô ấy quả quyết đáp lại: “Không, tôi không muốn đi đâu cả. Tôi muốn tận mắt nhìn thấy thời khắc cuối cùng, để xem giây phút đó rút cuộc sẽ xảy ra chuyện gì”. “Được thôi, nhưng tôi không muốn ở lại trên đống đổ nát Tiến Sỹ Đệ này”. Vội vàng ra khỏi con ngõ ngoằn ngoèo trong Hoang thôn, ánh đèn pin soi sáng con đường nhỏ trước mặt, dẫn chúng tôi trở lại cổng Hoang thôn. Tấm bia đá cổ xưa vẫn oai nghiêm chằm chằm nhìn chúng tôi, tôi kéo Xuân Vũ đi qua phía dưới tấm bia đá, tới một bãi đất trống rộng rãi nơi cổng thôn, xung quanh đều là cánh đồng bát ngát hoang vu, phía xa xa chính là biển đen hung tợn. “Xem ra giống như sa mạc của bán đảo Sinai(2) trong Kinh Thánh”. Tôi lại ngẩng đầu lên nhìn tấm bia đá sừng sững oai nghiêm, ánh đèn pin dù thế nào cũng không thể soi được lên chữ khắc trên đó, chỉ có thể nhận thấy đường viền của tấm bia đá. Xuân Vũ chớp chớp ánh mắt long lanh trong đêm tối, cô ấy khẽ nói: “Được – chính ở chỗ này đi, để chúng ta cùng nhau chờ đợi giây phút cuối cùng nhé”. Lời của cô ấy càng kiên cường bạo dạn thì lại càng khiến tôi cảm thấy tuyệt vọng và không biết nương tựa vào đâu. Gió biển trong đêm đen gào thét qua bãi hoang, vang lên những âm thanh đuổi bắt, may mà chúng tôi đều mặc áo khoác rất dày, đã “vũ trang” từ đầu tới chân. Lúc này, điện thoại của tôi đã mất sóng, đèn đóm của Hoang thôn cũng gần như tắt hết, chỉ có nhà của trưởng thôn là vẫn le lói ánh đèn. Cảm giác giống như đang ở trong một thời đại khác, hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài. Không sai, biển này, thôn này, núi non hoang vu này, thậm chí cả sao sáng trên bầu trời, đều không phải là vĩnh hằng cổ xưa không hề biến đổi đó sao? Và cứ như vậy nhẹ nhàng qua đi, thời khắc 12 giờ đêm càng lúc càng gần rồi, tôi thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng đập của kim giây trong đồng hồ. Bỗng nhiên, lòng tôi không còn lo lắng nữa, giây phút này dường như đã được định sẵn trong số phận, Xuân Vũ cũng im lặng ngẩng nhìn lên bầu trời, dường như có ai đó đang trút bầu tâm sự với cô ấy trên đó. Cô ấy có nhớ đến Cao Huyền không nhỉ? 11 giờ đêm rồi, tôi có thể nghe thấy lòng mình đang đếm ngược, đột nhiên cảm thấy đốt ngón tay lại trở nên đau nhức, vậy là tôi từ từ giơ tay lên, chiếc nhẫn ngọc tỏa ra ánh sáng âm u dưới ánh trăng. “Bầu trời đẹp quá!” Xuân Vũ thốt lên, cô ấy dường như đã quên mất mình đang ở chốn nào, say sưa với bầu trời đầy sao trên đỉnh đầu. Tôi vẫn nhìn chiếc nhẫn ngọc, trong tầm mắt tôi thời khắc này, nó đã hòa với bầu trời làm một, giống như dải ngân hà cong cong trong chòm sao rực rỡ. Đúng vậy, ngân hà không phải cũng là một phần của “Hoàn” sao? Ngón trỏ trên tay trái gần như tê cứng rồi, dường như ngón tay này không thuộc về tôi, mà trở thành một phần của bầu trời sao, bị chiếc nhẫn ngọc đưa lên ngân hà xa xăm. Nếu như tôi đứng trên cao nhìn xuống thế giới này, vậy thì bề mặt trái đất cũng là một “Hoàn” nho nhỏ, còn mô hình vận hành của 9 hành tinh xoay quanh hệ mặt trời thực ra cũng là do rất nhiều “Hoàn” con hợp thành một “Hoàn” mẹ khổng lồ. Và cả hệ ngân hà rực rỡ cũng chính là “Hoàn” khổng lồ, vô số hệ hành tinh giữa vũ trụ đều đang nhấp nháy trong thời khắc này, thậm chí cả vũ trụ cũng đều là một “Hoàn siêu khổng lồ”. Dưới bầu trời sao thần bí của Hoang thôn cổ xưa, trước thời khắc cuối cùng mà phán xét giáng xuống, tôi giơ cao chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay lên, nhớ lại định nghĩa về vũ trụ – vũ trụ là sự tổng hòa của hiện tượng vật chất, là sự tổng hợp giữa thời gian và không gian. Giả định vũ trụ chính là một “Hoàn”, vậy thì không gian bên cạnh chúng ta cũng là một “Hoàn”, thậm chí thời gian trôi qua hàng tỷ năm nay cũng là một “Hoàn”. Hình tượng của “Hoàn” là tuần hoàn vô hạn, vậy thì không gian và thời gian của chúng ta cũng có thể tuần hoàn, không quan tâm tới điểm đầu cũng không quan tâm tới điểm cuối, hoặc có thể nói là khởi điểm cũng là trung điểm, trung điểm cũng là khởi điểm, chúng ta có thể tới một điểm bất kỳ từ một điểm bất kỳ trên “Hoàn”. Nếu như cũng vì thời gian như “Hoàn”, thì trên lý thuyết chúng ta có thể từ năm nghìn năm trước tới hiện tại, cũng có thể từ hiện tại trở về năm nghìn năm trước, chỉ là vận động theo các phương hướng khác nhau trên “Hoàn” mà thôi. Đột nhiên, trước mắt tôi hiện lên từng cảnh tượng trong quán trọ Hoang thôn, chỉ cần đeo chiếc nhẫn ngọc này lên là tôi có thể nhìn thấy – thời gian đang chuyển động lặp lại trên “Hoàn”, có thể đưa tôi đi khám phá bí mật của khoảng thời gian nào đó trong không gian cố định. Chiếc nhẫn ngọc chính là then chốt để thực hiện chuyển động lặp lại đó. Trong giây phút tôi suy tư nghĩ ngợi, trên không trung lướt qua vài vệt sao sáng, có lẽ là mua sao băng của chòm sao nào đó. Vậy là một cảm giác lạnh buốt thấu tận xương tủy xuyên thấu qua chiếc nhẫn ngọc lan tảo khắp cơ thể tôi. 12 giờ đêm. 1.”Đỉnh viện thâm thâm thậm kỉ hứa”: một câu thơ nổi tiếng trong bài thơ “Bướm yêu hoa” của nhà thơ đời Tống – Âu Dương Tu, đại ý là “Đỉnh viện sâu hun hút, không biết đâu là điểm cuối”. 2.Bán đảo Sinai: là một bán đảo hình tam giác ở Ai Cập, nơi có ngọn núi Sinai, được coi là vùng đất linh thiêng trong Kinh Thánh – ND. Tôi tin. 12 giờ đêm là thời khắc phán xét cuối cùng trong ngày. Ai sẽ bị phán xét có tội? Có lẽ là tất cả mọi người. Đêm của Hoang thôn. Giờ là 0 giờ 01 phút của ngày thứ 8 sau khi trở về, tôi nghe thấy linh hồn trong thân ác mình đang hỏi: “Tôi có còn không?” Thân xác tôi đáp lại: “Đúng vậy, anh vẫn còn”. Linh hồn nói: “Tôi không muốn rời xa anh”. Thân xác nói: “Tôi cũng vậy”. Linh hồn hỏi: “Phán xét kết thúc chưa?” Thân xác đáp: “Phán xét vĩnh viễn không bao giờ kết thúc”. Linh hồn hỏi tiếp: “Phán xét bắt đầu chưa?” Thân xác đáp: “Phán xét bắt đầu từ lâu rồi”. Linh hồn tiếp tục hỏi: “Ngày cuối cùng đã tới chưa?” Thân xác đáp: “Không có ngày cuối cùng, bởi vì không có ngày đầu tiên”. Vậy là, linh hồn nhặt lấy một bông hoa, đặt lên môi hôn, nói: “Cảm ơn bạn, tôi sẽ mãi mãi yêu bạn”. Đêm nay không phải là ngày cuối cùng. Đột nhiên, một cảm giác rất dị thường truyền lên ngón tay tôi, chiếc nhẫn ngọc dường như đã tự sống lại, từ từ trôi tuột trên ngón trỏ của tôi. Hình như vùng đất Hoang thôn có sức mạnh mời gọi mãnh liệt với nó, khiến nó nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất. Giây phút này, vệt đỏ đun lóe sáng trong bóng tối, tôi chỉ cảm thấy ngón tay thoải mái hơn rất nhiều, rồi lập tức quỷ xuống nhặt chiếc nhẫn ngọc lên. “Nó tự nhiên… tự nhiên rơi xuống rồi”. Xuân Vũ cũng hét lên vô cùng kinh ngạc, cô ấy không thể không chạm vào chiếc nhẫn, sua đó Xuân Vũ xúc động hỏi tôi: “Anh không sao chứ?” Tôi nhẹ nhàng đáp lại cô ấy bằng giọng điệu tràn đầy sự biết ơn: “Yên tâm đi, linh hồn tôi vẫn còn đây”. “Anh xem, mặt bên chiếc nhẫn là cái gì kia?” Xuân Vũ soi đèn pin thẳng vào chiếc nhẫn ngọc, vừa vặn soi lên hoa văn mặt bên trong “Hoàn” – đây là những hoa văn vô cùng mảnh dẻ, giống như những khắc họa trên những đồ ngọc khác, và cũng chỉ có thể nhìn thấy khi ở trong bóng tối dùng đèn pin soi vào. Nếu như chiếc nhẫn ngọc đeo trên ngón tay người, thì chắc chắn không thể nhìn thấy những hoa văn này. Dưới tấm bia đá “Trinh Liệt Âm Dương” trong thời khắc nửa đêm này, tôi nhìn chăm chú vào những hoa văn trong chiếc nhẫn ngọc, rồi lại ngẩng đầu nhìn lên bầu trời sao, không biết đó là chòm sao hay hệ sao gì, cảm giác giống như một “Hoàn” khổng lồ. Có lẽ từ góc độ thần bí hơn mà nói, “Hoàn” tượng trưng cho hành tinh nào đó chưa được biết tới ngoài giải ngân hà, và tổ tiên của Âu Dương gia ở Hoang thôn, cũng chính là vương tộc sáng tạo ra văn minh Cổ Ngọc quốc Lương Chử, nghe nói chính họ là “người ngoài hành tinh” đầu tiên đổ bộ lên bờ biển này, tôi nghĩ có khả năng họ đến từ thế giới “Hoàn” đó, trải qua chẳng đường đăng đẵng gian khổ vượt hành tinh, từ hành tinh “Hoàn” xa xôi ngoài giải ngân hà đến với hoang nguyên của Trái Đất. Dưới đây là những suy luận của bản thân tôi – người của hành tinh “Hoàn” vốn có nền văn minh cao độ, vốn dĩ đã sở hữu những sức mạnh nào đó mà người Trái Đất cảm thấy đó là những sức mạnh thần kỳ. Họ dựa vào sức mạnh này để sáng lập ra nền văn minh Cổ Ngọc quốc huy hoàng rực rỡ tại vùng Giang Nam sáu nghìn năm trước, còn mỏ ngọc giấu trong lòng đất của Trái Đất đã được họ chọn làm tải thể tin tức văn minh. Nhưng họ rút cuộc cũng chỉ là nạn dân rơi xuống và ở lại Trái Đất, hy vọng sớm muộn tới một ngày nào đó có thể trở về cố hương, vậy là họ chọn ra một miếng ngọc thạch thần kỳ nhất, chạm khắc thành hình dạng chiếc nhẫn rồi khắc bản đồ đường đi và số liệu hành tinh vào mặt bên trong chiếc nhẫn, hoặc là biểu thị vị trí của hành tinh “Hoàn” xa xôi. Thông qua chiếc nhẫn ngọc thần bí này, có thể chỉ đạo hậu duệ của “Hoàn” xuyên qua vũ trụ mênh mang, tìm thấy đường trở về nhà trong hàng tỷ năm ánh sáng. Lẽ nào “Hoàn” là một loại bản đồ chòm sao? Bởi vậy nó mới ở trong văn minh Lương Chử cổ xưa, chiếm hữu địa vị cao thương và thần bí tối cao, cũng chính bởi vậy mà nhẫn ngọc mới đeo trên ngón tay của nữ vương thần thánh nhất, sau này lại trở thành thánh vật truyền đời của gia tộc. Trải qua thời gian hàng ngàn năm trôi đi, “Hoàn” giờ đây đang ở trong tay tôi và cũng trở về dưới chân tấm bia tiết hạnh của Hoang thôn. Vậy là, tôi lại lần nữa giơ cao “Hoàn” lên, nhắm thẳng nó về phía bầu trời sao, trôi dạt trên trái đất hàng ngàn năm qua, nhà của nó rút cuộc ở đâu đây? 0 giờ 30 phút. Giới hạn bảy ngày đã qua rồi, nữ vương phục sinh có còn sống không? Tôi nắm chặt chiếc nhẫn ngọc trong lòng bàn tay, đi xuống một dốc núi bên ngoài thôn. Xuân Vũ đi theo tôi hỏi: “Anh đi đâu?” “Đưa nó về nhà”. “Anh nói ai?” Trong bóng đêm đặc quánh, tôi từ từ quay đầu lại: “Hoàn”. Tôi cầm đèn pin tiến về phía trước, cẩn thận dò dẫm trên con đường nhỏ trên núi, Xuân Vũ cũng đành miễn cưỡng đi theo tôi lên núi. Ánh sao rực rỡ trên bầu trời, nhưng đất trời Hoang thôn vẫn thê lương tiêu điều. Chúng tôi vất vả trèo lên dốc núi cao, gần như không còn nhìn thấy thôn xóm dưới chân núi, chỉ còn lại một vùng mênh mông tối đen khắp bốn bề, phía xa xa chính là đại dương vô bờ bến. Lần theo ký ức nửa năm trước, tôi mên theo một dốc núi còn hoang vu hơn, chiếc nhẫn ngọc bị tôi nắm trong tay gần như nóng ran lên, gió đông buốt giá lướt qua bên tai, phát ra những âm thanh hun hút đáng sợ. Thời khắc này tôi không còn sợ hãi bất cứ điều gì nữa, hình như cả Xuân Vũ cũng bị tác động bởi tôi, cô ấy bước nhanh hơn theo tôi. Cuối cùng, tôi dò dẫm lên được một vách núi dựng đứng cheo leo, chỉ cần bước thêm một bước nữa là sẽ rơi xuống đáy vực thăm thẳm, biển đang gào thét thẳng đứng dưới chân vài chục mét, sóng biển trong đêm tối phát ra âm thanh khiến người ta khiếp sợ. “Thật ra anh muốn làm gì thế?” Xuân Vũ kéo chặt lấy vạt áo tôi, cô ấy lo lắng sợ tôi lỡ chân rơi xuống dưới. Khóe miệng tôi mỉm cười: “Đừng sợ, tôi có thể tự lo được, cô cũng cần phải lo cho bản thân chứ”. Sau đó, tôi đứng thẳng người, đối diện với biển đêm đen sì. Ngân hà “Hoàn” vĩnh hằng không bao giờ đổi thay đang lấp lánh trên đầu tôi, giống như gõ ra một nhóm mật mã trên bầu trời sao, mang theo cả vị mặn mòi của gió biển thổi vào mắt tôi, khiến cho nước mắt tôi như sắp tuôn trào. Tôi hít một hơi thật sâu, giống như có cảm giác bay lên. Tôi giơ cao tay trái, chiếc nhẫn ngọc cuộn chặt trong lòng bàn tay tôi. “Về nhà thôi, Hoàn”. Sau khi khẽ thốt lên câu nói này, tôi dồn lực ném chiếc nhẫn ngọc trong lòng bàn tay về phía bên dưới vách đá. Một ngôi sao băng lướt qua trên bầu trời tối đen. Biển dưới vách núi lóe lên một ánh sao. Vĩnh biệt nhé, Hoàn. Biển hung tợn mở rộng lồng ngực khổng lồ, tức khắc nuốt chửng lấy chiếc nhẫn ngọc nhỏ bé. Nó sẽ chìm sâu dưới đáy biển cạnh Hoang thôn hoặc là bị sóng cuốn xô đập vào bờ đá vỡ vụn, thịt nát xương tan hay là bị thủy triều đưa tới bến bờ nào đó cùa Thái Bình Dương? Không một ai biết nơi trở về của nhẫn ngọc, nhưng tôi tin rằng hủy diệt chính là điều nó mong muốn. Đúng vậy, tôi nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc cười lạnh lùng trong nước biển, tôi nghe thấy nó hát trong bóng đêm… Sinh ra bao nhiêu lần thì chết đi bấy nhiêu lần. Sinh một lần không dư, chết một lần không thiếu. Tử chính là diệt sinh, sinh chính là diệt tử. Trong đêm tối, tôi không nhìn thấy rõ khuôn mặt của Xuân Vũ, chỉ cảm nhận được cô ấy tóm chặt lấy tôi, như bị cảnh tượng này làm cho sững sờ chết lặng. Nhưng chẳng mấy chốc Xuân Vũ đã trấn tĩnh trở lại, khẽ thì thầm bên tai tôi: “Anh làm đúng đấy”. Khi tôi gật đầu ngước nhìn lên bầu trời sao, hình như có tiếng sáo du dương vọng lại từ rặng núi phía xa xa… Tôi quay đầu lại hướng về phía dãy núi hoang vu, tất cả đều bị bao phủ bởi bức rèm đêm tối dày đặc, nhưng tôi tin rằng tiếng sáo đó tồn tại, tôi cũng biết rằng u hồn đó đang vẫy gọi kết cục này. Nhất định nó đã nhìn thấy rồi. Tiếng sáo tiếp tục bay bổng trong đêm tối Hoang thôn, nhưng vẫn chưa tới lúc tàn cuộc. Quay đầu lại đối diện với biển lớn, lần nữa từ biệt chiếc nhẫn ngọc. Sau đó, tôi và Xuân Vũ cẩn thận leo xuống vách núi, dùng đen pin soi đường, cảm giác dễ chịu hơn lúc leo lên rất nhiều. 1 giờ sáng. Rút cuộc cũng đã về tới dưới chân tấm bia tiết hạnh, trong lòng lại cảm thấy mông lung và trống rỗng lạ thường, Xuân Vũ giục nói: “Ây, không tới nỗi ngủ lại ở Hoang thôn chứ?” Đúng rồi, trưởng thôn không phải mời chúng tôi tới nghỉ đêm ở nhà ông sao? Quả nhiên, tôi nhìn thấy ánh đèn duy nhất còn sáng ở Hoang thôn, đó chắc là nhà của trưởng thôn rồi? Chúng tôi vội vàng chạy vào Hoang thôn, lần theo ánh đèn trong đêm tối tìm thấy một khoảnh sân. Trưởng thôn quả nhiên đã để hè cửa cho chúng tôi. Sau khi vào sân, chúng tôi gõ cửa ngôi nhà nhỏ, trưởng thôn khoác áo đi ra dẫn chúng tôi vào nhà, ông xếp cho tôi ngủ ở căn phòng tầng một, vợ trưởng thôn dẫn Xuân Vũ lên căn phòng trên tầng hai. Trong căn phòng thoang thoảng mùi đất của trưởng thôn, tôi vừa nằm xuống gối là liền ngủ thiếp đi, hình như vẫn còn tiếng sáo đang bay lượn trong mơ màng. Ngủ ngon, các bạn… Sáng Tôi cứ ngỡ rằng mình sẽ mơ thấy “Hoàn”, nhưng tôi lại không mơ thấy cô ta (nó), thậm chí là cả Tiểu Chi mà tôi kỳ vọng cũng không xuất hiện. Đây là đêm đầu tiên trong mấy tháng nay tôi không nằm mơ. 7 giờ sáng, tôi mơ mơ màng màng mở mắt, hình như ngửi thấy một mùi mằn mặn, đây là mùi thường ngửi thấy gần biển. Lúc này tôi mới ý thức được mình đang ở Hoang thôn, nằm trong phòng nhà trưởng thôn, những gì xảy ra đêm qua lại hiện lên rõ nét trước mắt tôi. Đột nhiên, tôi lo lắng sờ lên tay trái mình, trên ngón trỏ chẳng còn gì cả, chiếc nhẫn ngọc đã thật sự rời xa tôi. Sau khi ngủ dậy tôi phát hiện trưởng thôn đã chuẩn bị bữa sáng cho chúng tôi từ sớm, cháo nóng bốc hơi nghi ngút ăn kèm với dưa muối của người dân Hoang thôn khiến tôi húp lấy húp để sau cả đêm đói bụng. Sắc mặt Xuân Vũ xem ra cũng khá hơn nhiều, hình như cô ấy đã thay đổi quan điểm về Hoang thôn. Sau khi ăn sáng xong, chúng tôi tạm biệt vợ chồng trưởng thôn, vội vàng rời khỏi ngôi làng cổ kính này, khi ra tớ







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Lầm

Lầm Tiết sinh vật - Cô: Minh hãy cho...

Truyện Cười

19:08 - 26/12/2015

Chết mà vẫn cười

Chết mà vẫn cười Ba xác chết có bộ mặt mỉm cười đ...

Truyện Cười

22:17 - 26/12/2015

Chuyện tình cờ hay điều kì diệu?

Chuyện tình cờ hay điều kì diệu?Anh ấy còn đùa là anh ấy rất mong đến ngày đám cướ...

Truyện Ngắn

07:50 - 23/12/2015

Lợi và hại

Lợi và hại Một anh chàng kể chuyện với đồng...

Truyện Cười

23:27 - 26/12/2015

Mẹ dạy con tự lớn thành người

Mẹ dạy con tự lớn thành ngườiMẹ có thể không ở cạnh con khi con đau đớn và thất...

Truyện Ngắn

03:40 - 23/12/2015