XtGem Forum catalog

Đọc truyện ma- Biệt Thự Của Người Đã Khuất

ể nhờ phù phép mấy nốt chai ở chân. Gương mặt của người đàn bà chìm sâu trong vô vàn những nếp nhăn âu lo, đôi mắt xanh bối rối nhìn từ người nầy sang người khác. – Ở đây có chuyện gì vậy? – A, hay quá, hay quá mà em đã đến, Elouise! – Bà O Donnell kêu lên. – Em uống một ngụm trà nhé? Trà vừa mới pha xong! – Các chị làm gì ở đây? Cả đống hòm với hộp ở ngoài của ai thế? – Ô, đó là … e hèm … – Là đồ chuyển nhà của bọn tôi, tiến sĩ Jones cộc lốc. Đôi mắt e mở rộng ra vì kinh hoàng. – Chả lẽ các chị thật sự muốn đến đây ở hay sao! – Chúng tôi đã làm điều đó rồi, cô em thân mến, – tiến sĩ Jones trả lời. – Tôi biết, nó là nhà của em, nhưng sớm hay muộn thì em cũng sẽ thay đổi ý kiến và chuyển về đây sống. – Và vì thế mà bọn chị nghĩ rằng, bọn chị nên đỡ cho em một chút việc tới đây trước để chuẩn bị mọi thứ cho chu đáo! – Bà O Donnell kêu lên và vui vẻ gật đầu khích lệ Elouise. – Phải vậy không, Cecilia? – Đúng thế. Chuyện chị em mình muốn ở chuyện với nhau được thống nhất từ nhiều năm rồi. Elouise vẫn đứng bất động giữa căn phòng. – Thế còn ba quí ông trẻ tuổi nầy là ai? – Cuối cùng bà cũng cất nên lời. – Cái nầy, ô, họ là … – Chuyện tôi là ba thám tử, – Justus nhảy ra nhận nhiệm vụ giải thích. – cho phép tôi được gửi cô tấm danh thiếp của văn phòng chuyện tôi! – Cậu nhanh tay rút trong áo veston ra một chiếc hộp nhỏ óng ánh màu bạc, cái hộp đã được cậu tìm thấy trước đây vài ngày trong bãi đồ củ và đút ngay váo túi mình, dành làm thứ đựng danh thiếp. Cậu mở nó ra, đưa cho bà O Donnell một miếng bìa nhỏ. BỘ BA THÁM TỬ Chúng tôi nhận điều tra mọi vụ Thám tử trưởng: Justus Jonas Thám tử phó: Peter Shaw Tra cứu và lưu trữ: Bob – Tôi là Elouise. – Người đối diện với cậu trả lời như một cái máy. – Tôi không hiểu hết … thám tử ư? Chuyện nầy là nghĩa gì vậy? – Em hãy ngồi xuống đây đã, Elouise, – Bernadette mỉm cười và ngồi dịch sang bên một chút, chừa một đoạn ghế sofa rộng rãi. – Trông em nhợt nhạt lắm. Chầm chậm, bà Adams đi đến bên ghế sofa và ngồi xuống. – Các chị có thể giải thích cho em biết chuyện gì xảy ra ở đây không? – Nghe nầy, Elouise, – bà O Donnell bắt đầu. – Justus, Peter và Bob là những thám tử hết sức đặc biệt. Họ rất thông thạo với chuyện ma qủi. Bọn chị đã mời họ đến đây, để nhờ họ xua đi nỗi sợ của em trước ngôi nhà nầy. – Sao kia? – bà Adams kêu lên bằng giọng khàn khàn và nhìn từ mặt người nầy sang mặt người kia. – nhưng mà như thế … – Chỉ tốt cho em thôi, – tiến sĩ Jones đãm bảo. – Bọn chị chỉ muốn em nhanh chóng thấy thân thuộc với nơi nầy. Chầm chậm, cảm giác bất lực của bà Adams dần chuyển thành cơn thịnh nộ. – Các chị có điên không hả? Đầu tiên là các chị chuyển váo đây sống mà không thèm hỏi tôi trước, bây giờ lại còn thêm thám tử đánh hơi xục xạo trong nhà tôi nữa. – Bà xoay sang phía bộ ba: – Tôi thật không muốn cư xử mất lịch sự, nhưng các cậu có thể đi được rồi! Tôi rất tiếc, thưa cô, – Justus thề thốt. – Chúng tôi hoàn toàn không biết là cô không được báo trước về chuyến viếng thăm của chúng tôi. – Đâu có phải lỗi của các cậu. – Bà Adams dụi dàng nói. Cơn giận dữ của bà cũng đã bay đi nhanh chóng y hệt như khi nó đổ tới. – Tôi quả thật không chịu đựng nổi. – Kìa, Elouise, – Bà O Donnell nói và đặt một bàn tay lên đùi bạn mình, ra vẻ trấn an. – Đầu tiên em hãy nghe bọn chị giải thích đã. Bà cậu thiếu niên nầy quả thật có thể giúp được cho chúng ta, hãy tin chị đi! – Nhưng tôi đâu có cần ai giúp! – dĩ nhiên là em cần phải được giúp đỡ. Nếu không thì em đã sắp xếp gói ghém đô đạc ma chuyển đến đây sinh sống từ lâu rồi! Sống trong ngôi nhà đẹp tuyệt vời nầy với khoảng vườn cũng tuyệt vời đẹp của nó, cái khoảng vườn và ngôi nhà luôn khiến cho em phải ghen tỵ với Dora. Bây giờ nó là của em! Làm sao em có thể bỏ mặc nó ở đây mà tiếp tục chui ra chui vào trong cái căn hộ bé tí xíu của em ở khu nhà cao tầng mới xây. – Các chị không hiểu. Dĩ nhiên là tôi yêu ngôi nhà nầy, nhưng Dora cũng đã yêu nó. Yêu hơn mọi thứ khác trên đời. Mà chị ấy lại chết một cái chết qúa thê thảm… Linh hồn chị ấy sẽ không rời bỏ những bức tường nầy! – Elouise Adams rõ ràng đang rất tuyệt vọng. – Và chính vì lý đứng đó mà ba thám tử có mặt ở đây. – Bà O Donnell bình tĩnh nói. – Họ sẽ chứng minh cho em thấy rằng tất cả chỉ là trò tưởng tượng ngớ ngẩn. – Bà ném cho Justus một cái nhìn đồng mưu. – Đúng không? Thám tử trưởng hắng giọng. Cậu thấy trong người không thoải mái chút nào. – Chúng tôi sẽ làm tất cả trong khả năng của mình, nhưng có lẽ tốt hơn cả là cô có thể nói cho bọn tôi biết, chính xác là cô đã nhìn thấy gì, thưa cô Adams. Đó là những hiện tượng ma ám kiểu nào? Phải đó là những tiếng động? Hay cô đã chứng kiến những hiện tượng bất thường nào đó? – Chả có tiếng động mà cũng chẳng có hình ảnh! – Cecilia Jones kêu lên. – Đó mới là chuyện đáng buồn cười! – Tôi không hiểu! – Elouise chẳng nhìn thấy gì hết. Mà cũng chẵng nghe thấy gì hết. Cô ấy chỉ tin rằng ở đây có ma! – Phải vậy không, thưa cô Adams? Elouise Adams gật đầu. – Tôi không nhìn thấy bóng ma. Kể từ khi Đora qua đời, tôi hầu như không ở đây, chỉ đến để tưới hoa và kiểm tra mọi việc. Nhưng tôi tin chắc rằng, chỉ cần tôi ngủ một đêm trong cái nhà nầy… Linh hồn Dora đang lang thang ở đây, tôi cảm thấy như thế! – Thế thì tôi thật không hiểu bọn tôi cần phải làm gì. – Peter nói. – Nếu cô không nghe cũng như không nhìn thấy gì, thì chúng tôi cần phải điều tra cái gì ở đây? – Chả điều tra cái gì hết, nếu các cậu hỏi thật tôi, – bà Adams bướng bỉnh trả lời. – Tôi không cần ai phải điều tra cái gì cả. Tôi biết những gì tôi biết. – Nhưng bọn chi đã trao vụ nầy cho ba thám tử rồi, – bà O Donnell nói. – Tôi tin chắc là các cậu sẽ nghĩ ra được một phương pháp nào đó. – Việc chứng minh sự không tồn tại của một con ma không phải là chuyện đơn giản, – Justus nói. – Ta hãy xem xét việc nầy từ một khía cạnh khác: ở đây không có ma. Chừng nào chưa có ai chứng minh với tôi điều ngược lại, thì chuyện nầy đối với tôi là một sự thật không thể chối cãi. – Điều đó có nghĩa là đầu tiên cô Adams phải chứng minh cho cậu thấy sự tồn tại của một con ma, qua đó cậu mới có thể phản lại lời chứng minh đó chăng, – Bob hỏi. – Tôi không chứng minh gì cả! – Bà Adams hăng hái khẳng định. – Tại sao tôi phải làm điều đó mới được chứ? – Không, không, không, – bà O Donnell chen vào. – Như thế nầy không được. Chúng ta phải chung sức với nhau xử lý chuyện nầy, tất cả chúng ta. – Thế cô đề nghị chuyện gì? – Peter hỏi. – Rất đơn giản: chúng ta hãy tìm cách gọi hồn. Nếu con ma không trả lời, như thế là nó không tồn tại. – Không đơn giản thế đâu, Bernadette, – bà Adams nói. – Với cả một đám người thiếu không tin tưởng như các chị, linh hồn Dora sẽ không bao giờ hiện lên. Cho việc nầy ta cần một cô đồng. – Một cô đồng? – Peter hỏi. – Đúng thế. Một người có khả năng tạo ra mối liên quan với thế giới đứng giữa dương thế và âm thế. Cho một cuộc gọi hồn, người ta phải có những người có năng khiếu. – Cô có quen ai không? – Đáng tiếc là không. – Tuyệt lắm! – Bà O Donnell kêu lên. – Vậy thì nhiệm vụ của các cậu là tìm ra một cô đồng vá chuẩn bị cho cuộc gọi hồn đó. Đối với những thám tử dày dạn kinh nghiệm như các cậu thì đây không phải là chuyện khó, đúng không nào? – Vâng thì… , – Justus bắt đầu lên tiếng. Nhưng bà Bernadette O Donnell không để cho cậu nói tiếp. – Rất tuyệt! Adams, chuyện nầy sẽ hồi hộp lắm đây. Ai mà biết được, Cecilia, có thể Elouise có lý và linh hồn Dora sẽ trả lời thật sự thì sao, ha ha! Bao giờ thì các cậu chuẩn bị xong? Bob nhìn sang Peter. Peter nhìn Bob. Cả hai nhìn sang phía Justus. Làm thế nào mà thoát ra khỏi cái vận đen nầy đây? – Ngày mai, – Justus trả lời bẳng vẻ quả quyết. – Ngày mai? – Peter nhắc lại. Cậu hầu như không đủ sức che giấu sự kinh hoảng của mình. Thám tử trưởng gật đầu. – Tối mai. – Nhưng mà… Peter hạ giọng xuống thành một tiếng thầm thì, – nhưng mà chúng mình đâu có quen cô đồng nào. – Có đây, Thám tử phó. Mình có quen. Cô đồng nầy rất có năng khiếu và đã nhiều lẩn nói chuyện với người đã chết. Elouise Adams nhăn trán. – Thế mà tôi cứ tưởng cậu không tin vào ma quái. – Tôi đâu có tin. Nhưng chuyện đó ở đây không quan trọng, đúng không? Cô đồng mà tôi vừa nói tới, cô ấy có khẳng định là có một mối quan hệ với thế giới bên kia. Nếu đây đúng là sự thật, thì cô ấy có thể gọi được hồn cô Dora lên. Về phần tôi, tôi sẵn sàng chờ được chứng kiến tài năng của cô ấy. – Hay tuyệt! – Bà O Donnell kêu lên. – Vậy là mọi chuyện được giải thích rồi nhé! – Ta sẽ gặp nhau ở đây vào tối mai, sau buổi hoàng hôn. – Justus đề nghị. – Rồi sau đó chúng ta sẽ xem xem liệu ngôi nhà nầy có ma hay không. Nhưng bây giờ thì chúng tôi xin phép được ra về, chúng tôi còn phải chuẩn bị một vài chuyện. – Dĩ nhiên rồi! Ta gặp nhau vào ngày mai! Bà O Donnell tiễn bộ ba thám tử ra cửa. Sau đó họ vội vàng lên xe đạp và biến đi. – Cậu có bị điên không hả? – Peter giận dữ kêu lên khi họ rẽ quanh ngã tư thứ nhất. Trời bây giờ đã đổ tối vào mặt trăng vừa ló lên. – Cậu thật sự muốn mời một cô đồng hả? không biết có chuyện gì xảy ra với cậu đó? – Chuyện gì xẩy ra với mình hả? Mình bị cả ba nần thần yểu điệu kia nhập hồn mất rồi! – Nét mặt Justus tối sầm xuống. – bọn mình cần phải chứng minh là căn nhà đó không có ma. Làm sao mà họ lại nghĩ ra cái trò dớ dẫn đến thế được! Cứ như thể bọn mình không có việc gì làm! – Nầy Justus, thật mình không nhận ra được cậu đây, – Bob nói, khi họ rẽ vào con đường chính dẫn về Rocky Beach. – Bình thường ra cậu bao giờ cũng hăng hái như điên khi gặp chuyện ma qủi mà. – Đúng thế, nhưng là chuyện ma qủi thật sự kia! Là nhưng hiện tượng ma qủi mà người ta nhìn thấy kia! Nhưng ở đây mọi việc khác hẳn: Bà Adams là một người mê tín, vì sợ mà không dám chuyển đến ở trong ngôi nhà mới. Nhưng hai người bạn gái kia thì lại rất muốn ở đó và bây giờ phải thuyết phục bà ta cho bằng được. Nhưng mình rất tiếc, các bạn ạ, trong mắt của mình thì đây là một trò chơi mưu kế chứ chẳng có cái gì để mà điều tra cả. Mình biết, đời nầy không có ma, và cái đó mình không cần phải chứng minh, giằng dai làm gì cho thêm ngớ ngẩn. Thám tử phó lượn xe lại bên cạnh xe Justus và lắc đầu. – Thế thì tại sao cậu lại nhận lời mời đó? – Rất đơn giản: Để kết thúc chuyện nầy càng nhanh càng tốt. Ba bà cô đó muốn có một bản trình diển về cuộc gọi hồn với một cô đồng cùng tất cả nhưng trò lăng nhăng khác. Thế thì xin mời, ta hãy cho họ một buổi trình diển. buổi trình diển của ta sẽ rất thuyết phục và mặc dầu vậy sẽ chẳng dẫn đến một kết quả nào cả, qua đó vậy là chúng ta chứng minh được rằng trong nhà của bà Adams không có ma. Còn quyết định làm gì với cái kết luận đó thì là chuyện của họ. Đối với bọn mình, đến đó là vụ án kết thúc và ta có thời gian để chăm lo đến chuyện khác. Cả một lúc lâu, Peter không nói nên lời. – Cậu định lừa họ! – Không. Mình chỉ trao cho họ đúng thứ mà họ muốn có. Về cuối, chúng ta sẽ có ba nữ chủ hết sức hài lòng, cứ tin chắc như thế đi! Chầm chậm, nghĩ đi nghĩ lại mãi, rồi Peter cũng cảm thấy đây là một ý hay. - Thế bọn mình làm trò đó ra sao? – Yếu tố quan trọng nhất là ờ chổ cô đồng. Cô ấy phải diễn một màn kịch thuyết phục! – Đó chính là chuyện mình đang thắc mắc đây, Justus, – Bob nói. – Cậu đã nghĩ đến ai chưa, một người có thể đảm nhận vai trò đó? – Có chứ, mình nghĩ rồi. Trong một điểm nào đó thì mình đã nói hoàn toàn đúng sự thật. Cô ấy đã có lần nói chuyện với người đã chết. Mới sáng nay thôi, nói cho chính xác hơn là nói chuyện với cái đầu lâu. Bob tròn mắt ra. – Chẳng lẽ cậu định… Thám tử trưởng cười sằng sặc. Cậu đạp xe mạnh chân hơn xuống pê-đan và lao xe về phía những ngôi nhà của miền Rocky Beach đang nổi lên trước mặt biển Thái Bình Dương lấp lánh ánh trăng. – Sẽ là một trò vui không thể tả! – Cô phải làm cái gì kia hả? – Cô Mathilda lùi một bước về phía sau và kinh hoảng há hốc miệng nhìn ông cháu Justus. Bob và Peter cắn răng lại mà vẫn không nén được cười. – Chẳng có chuyện gì to tát đâu, cô Mathilda. Cô chỉ cần mặc quần áo khác đi một chút, và làm ra vẻ như cô là một cô đồng có năng khiếu, chỉ thế thôi mà. – Justus nhìn bà cô của mình bằng đôi mắt vô tội ngây thơ. Bộ ba thám tử và cô Mathilda đang đứng trong căn bếp của gia đình , nơi ông chú Titus đang loay hoay chuẩn bị bữa ăn tối. – Chẳng có chuyện gì to tát đâu! Không lẽ cháu thật sự tin rằng cô sẽ làm chuyện đó, Justus Jonas! Không, không đời nào! Bà cô của Thám tử trưởng thoát ra khỏi trạng thái đờ đẫn và xoay sang giúp chú Titus chuẩn bị đồ ăn. – Nhưng chúng cháu cần cô giúp mà, cô Mathilda, – Justus thúc hối. – Cho tới mai, cháu phải xoay cho được một người có đủ khả năng thực hiện một buổi họp thông minh nho nhỏ. – Thế thì liên quan gì đến cô? – Cháu đã hứa với họ rồi! – Thế thì trong tương lai cháu chỉ nên hứa những gì mà cháu có thể làm được. Đó chính là thứ Justus đang chờ đợi. Cô Mathilda vừa mắc bẫy cậu chàng, chỉ có điều cô chưa nhận ra. – Giống như cô vậy, phải không? Cô Mathilda hài lòng mỉm cười. – Đúng thế, giống như cô đây. Hãy noi gương bà cô già của cháu. Cô không bao giờ nảy ra cái ý nghĩ nhận lời làm những chuyện kỳ quặc như vậy. Cô chỉ hứa khi nào cô thấy nó tuyệt đối chắc chắn thôi. – Hay quá, – Justus nói. – Thế thì cháu xin được phép nhắc cô rằng, cô có nợ bọn cháu một khoản ân tình? Hồi chiều cô đã hứa là để cảm ơn cho chiến dịch dọn nhà, cô sẽ trợ giúp bọn cháu nếu lần tới đây bọn cháu cần cô giúp đỡ. Đang muốn đặt đĩa đựng pho mai lên bàn, cô Mathilda Jonas bỗng ngưng lại giữa chừng. Trong một lúc, nhìn như thể cô sẽ buông cho cái đĩa rơi xuống đất. – Không, Justus. Cháu không thể yêu cầu cô làm chuyện đó. Justus vẫn hết sức bình tĩnh. – Nhưng cô hứa rồi mà! – Titus! Anh phải nói cái gì đi chứ! Chú Titus cho đến nay vẫn gắng che đậy nụ cười đằng sau bộ râu quai nón rậm rì màu đen của mình, giờ không kìm được nữa và buông ra một tiếng khúc khích nhè nhẹ. – Anh biết nói gì hả Mathilda? Nếu em đã hứa với Justus – thì em phải giữ lời thôi. Em muốn làm gương sáng cho nó, đúng không nào? – Nhưng em không thể… – Làm ơn, cô Jonas, – Bob bây giờ chen vào. – Cô đâu phải làm gì nhiều, thật sự là không đâu! Cô hầư như chẳng phải nói gì nhiều, cái đó bọn cháu làm rồi. Cô càng nói ít bao nhiêu thì càng gây ấn tượng bí hiểm bấy nhiêu. – Đúng thế! – Peter hùa vào. – Cô đúng là ứng cử viên hoàn hảo cho vai diễn nầy đấy! Cô Mathilda kinh hoàng xoay người lại. – Ý cháu muốn nói thế nào? – Cháu… e hèm… – Có nghĩa là bọn cháu thấy cô trông giống như mấy bà mợ mê tín đên khùng ấy hả? Như bà thầy lang với những câu thần chú chữa những vết chai chân? – Không! Không, cháu chỉ muốn nói là… – Phải thật ra chỉ muốn nói rằng cô là người rất có năng khiếu, có khả năng diễn xuất tốt với rất nhiều gương mặt khác nhau, nếu muốn có thế ngay lập tức tạo một không khí bí hiểm bao quanh mình, – Justus nói. Và cậu chàng dám thò tay váo lửa mà đánh cuộc rằng, câu nói đã khiến cho cô Mathilda hơi đỏ mặt lên một chút. – Thật chứ? Chú Titus cười. – Dĩ nhiên rồi! Vì thế mà anh cũng đã cưới em làm vợ! Một lúc lâu, cô chần chừ nhìn từ người nầy sang người kia. Cuối cùng, bà cô tội nghiệp cất lên một tiếng thở dài não ruột và thả người rơi phịch xuống ghế. - Thôi được. Các cậu thắng! – Cám ơn, cám ơn cô Mathilda! – Justus kêu lên và ấn một nụ hôn hàm ơn lên má cô. – Nhưng mà đừng có bao giờ nghĩ bậy nghĩ bạ là từ nay cô sẽ thường xuyên làm trò đó! Chỉ một lần gọi hồn thôi là đã quá nặng so với ân tình sơn nhà của các cậu rồi! – Dĩ nhiên, cô Jonas, – Bob hứa hẹn. – Nếu lần tới cô muốn sơn cái nhà gì nữa… – … thì ta có thể bình tĩnh bàn luận về các điều kiện, – Peter nhanh chóng cắt lời cậu bạn. Cô Mathilda cười. – Mời hai cậu ăn bữa tối với chúng tôi và kể cho tôi nghe về kế hoạch của các cậu! Lần nào cũng thế, người ta không bồi hồi khi nhìn thấy chiếc xe Rolls Royce qúi phái mang một màu đen óng dịu với những mảng vàng thanh nhã lăn bánh vào khoảng sân bụi bặm của cửa hàng bán đồ cũ T. Jonas. Ngày trước, Justus đã có lần thắng trong một cuộc thi đứng hãng cho thuê xe tổ chức và được phép sử dụng dịch vụ của chú lái xe Morton cùng con ngựa quí tộc đó. Đầu tiên, thời gian sử dụng của cậu bị giới hạn trong vòng 30 ngày, nhưng rồi sau đó, một thân chủ giàu có đã cám ơn bộ ba thám tử bằng cách tạo điều kiện cho họ sử dụng chiếc Rolls Royce bất cứ lúc nào họ muốn. Giờ thì chú Morton đã trở thành một người bạn quen thân của ba chàng thiếu niên. Mặc dầu vậy, chú vẫn giữ nguyên lối cư xử lịch sự kiểu cách của nhân viên đối với thượng khách, lối cư xử được chú nắm vững đến thành hoàn hảo. Hôm nay cũng thế, chú Morton không rung động lấy một sợi lông miệng khi chú bước từ trên xe xuống, ngả mũ ra và nhìn vào một bà cô Mathilda phấn son sặc sỡ với mái tóc được chải bồng lên thành một kiểu đầu vĩ đại, tay cầm một chiếc vali nhỏ và dẹp. – Chào quí bà, chào các quí cậu! – Chào chú Morton, – Justus nói. rất cám ơn chú đã dành thời gian cho bọn tôi. – Rất vinh hạnh được phục vụ! – Ông cho tôi xin lỗi nhé, ông Morton, nhưng cậu cháu của tôi cùng hai đứa bạn của nó đã thuyết phục tôi là hôm nay phải ra mắt theo kiểu nầy. Chỉ mong ông đừng có nghĩ là tôi tự nguyện trang điểm lố bịch thế nầy. Dĩ nhiên rồi, thưa quý bà. – Morton mở cánh cửa bên phía phụ lái và chờ cô Mathilda bước lên xe, Bộ Ba chiếm hàng ghế phía sau. – Tôi được phép đưa quí vị đến nơi nào? – Đến Malibu Beach, chú Morton. – Vâng, thưa quý ngài. Chú Morton xoay chìa khoá, tiếng máy xe rầm rì mềm như bơ, rồi chiếc xe lăn bánh rời sân. Bình thường thì thời điểm nầy trời mới bắt đầu chuyển tối, nhưng mặt trời hôm nay luôn nấp sau những tảng mây dày, màu xám chì. Suốt cả ngày trời nóng và ẩm quá sức chụ đựng. Vào cuối giờ chiều, những đám mây đầu tiên kéo tới, và bây giờ chúng tạo thành một bức tường u ám. Gió nổi lên, thổi đến những dải không khí bốc mùi giông bão. – Tuyệt lắm, – Justus hân hoan nói. – Thời tiết sẽ làm cho bầu không khí của bọn mình hoàn hảo. Hôm nay sẽ vui không tả được! – Cũng được, miễn là các cậu thích thú, – cô Mathilda nói. – Cô làm được mà, cô Mathilda. Hãy cứ làm mọi thứ như chúng ta đã bàn trứơc, không có chuyện gì trục trặc đâu. Họ đi không lâu, nhưng suốt thời gian ngồi trên xe, cô Mathilda cứ luôn mồm lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại một từ duy nhất, nghe giống giống như từ “Wija”. Khi chiếc xe Rolls Royce dừng lại trước ngôi nhà của Dora Mastratonio, trời bắt đầu đổ mưa. Chú Morton bước xuống, mở cửa xe và rút từ một góc nào đó ra một chiếc ô lớn, tài tỉnh như một ảo thuật gia. Chú giơ cao ô che cho cô Mathilda và ba thám tử, cùng họ đi về phía cửa vào toà biệt thự. – Đúng là một giấc mơ! – cô Mathilda mơ màng ngợi khen khi bước vào khoảng vườn phía trước và thấy mình sa vào một biển hoa hồng. Bên cửa ra vào đã có bà Berrnadette O’Donnell đứng chờ sẵn. Bà hết nhìn cô Mathilda, nhìn chú Morton lại nhìn sang chiếc xe Rolls Royce. Cú ra mắt được chuẩn bị kỹ lưỡng mang lại hiệu quả mong đợi. Nó rõ ràng gây ấn tượng mạnh với bà O Donnell. – Bà O Donnell , đây là cô Mathilda, cô đồng, – Justus giới thiệu cô mình với nét mặt nghiêm trang hết mực. Cô Mathilda nghiêm nghị cúi đầu chào, tay cần chặt va-li. – Tôi có cần phải chờ không, thưa quí ngài? – chú Morton hỏi. – Cám ơn chú morton, được như thế thì rất hay. Cháu nghĩ là khoảng một tiếng nữa bọn cháu sẽ xong thôi. Đúng lúc Morton đã muốn xoay người bước đi thì bà O Donnell kêu lên: – Sao lại thế được, mời ông vào trong nầy cho! Vào trong nầy đằng nào cũng ấm áp hơn là ở trong xe! Ý tôi muốn nói … không, tôi không muốn trong xe của ông là không ấm áp, hoàn toàn không phải thế đâu! – Bà O Donnell bối rối cười lên, khiến Justus không khỏi hài lòng. Bà O Donnell dẫn tất cả vào phòng tiếp khách, nơi đã có bà Jones và bà Adams chờ sẵn. Mọi người được giới thiệu với nhau. Ở khắp mọi ngóc ngách của căn phòng là vô vàn những ngọn nến nhỏ, chìm ngập trong không gian một luồng ánh sáng lờ mờ, ấm áp. Đèn điện đã được tắt hết. – Chúng tôi nghĩ là dùng nến ta sẽ có một bầu không khí thích hợp hơn, – bà O Donnell giải thích và bối rối nhìn sang cô Mathilda . – Dĩ nhiên nếu cô muốn, chúng tôi cũng có thể bật đèn điện lên. Cô Mathilda gật đầu. – Như thế nầy là tốt. Giờ thì bà Elouise Adams bước lại gần cô Mathilda . – Cô thật sự là một cô đồng chứ? – Đúng, tôi là cô đồng, – cô Mathilda vừa ho vừa húng hắng trả lời. – Cô đã nhiều lần tiếp xúc với







Game Hay Nhất
Bài viết đề xuất

Cái đích của yêu thương

Cái đích của yêu thươngKhi người ta yêu lính thì thật lãng mạn, nhưng khi...

Truyện Ngắn

05:26 - 23/12/2015

"Tôi có thể ngủ khi gió thổi!"

"Tôi có thể ngủ khi gió thổi!"Khi đã chuẩn bị sẵn sàng tinh thần và thể chất, bạ...

Truyện Ngắn

07:13 - 23/12/2015

Đọc truyện ma – Lò Mổ Heo

Đọc truyện ma – Lò Mổ Heo -Đối diện nhà mình là một cái lò mổ heo.Cha mình...

Truyện Ma

22:15 - 09/01/2016

Màu tóc

Màu tóc Vợ bảo chồng: - Này anh yêu, ít...

Truyện Cười

14:59 - 26/12/2015

Rốt cuộc em sai chỗ nào

Rốt cuộc em sai chỗ nàoHạnh phúc luôn rất mong manh và khó nắm giữ. Điều ...

Truyện Ngắn

02:45 - 23/12/2015